Xe ngựa chạy qua một con đường rồi tới
“Bách công cư tứ” (nôm na nghĩa là cửa hàng của những người làm nghề thủ công), chính là con đường tập trung những người làm nghề thủ công nhỏ
lẻ. Người làm nghề thủ công thời này được gọi chung là bách công, bọn họ sản xuất ra thành phẩm sau đó bày cửa hàng để bán.
Ngọc Tử nhìn dọc đường đi, bên đường bày
bán đều là một số loại phụ kiện của xe ngựa và xe bò, các loại đồ vật
làm từ da, đồ gốm tinh xảo, kiếm đồng và chuông đồng, quan tài gỗ linh
tinh.
Mà ở những con đường đông đúc này, Ngọc
Tử đều đã mở cửa hàng bán sữa. Nhìn đoàn người chen chúc trước cửa hàng, Ngọc Tử có vẻ rất đắc ý, quay lại nhìn công tử Xuất.
Công tử Xuất liếc mắt nhìn Ngọc Tử, liền
hiểu được suy nghĩ của Ngọc Tử, miệng hắn cong lên, không thèm quan tâm
đến Ngọc Tử nữa.
Đột nhiên, Ngọc Tử khẽ kêu một tiếng. Trong tiếng kêu, mang theo sự vui vẻ, đắc ý.
Công tử Xuất nhìn chăm chú nàng, hỏi: “Chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Ngọc Tử lúc này đã cười đến híp mắtlại,
nhìn cửa hàng bán sữa bên trái rồi lại nhìn qua phía bên phải, sau khi
nghe được câu hỏi của công tử Xuất, nàng đắc ý cười nói: ” Thiếp đã có
kế sách buôn bán phát tài rồi.”
Công tử nhíu lông mày, có chút đăm chiêu nhìn Ngọc Tử.
Tâm tư Ngọc Tử lúc này đã trôi lơ lửng
trên mây, căn bản không có tâm tình nói chuyện với hắn. Nàng xoa xoa hai tay, mấy lần muốn bảo xe ngựa ngừng lại, muốn vào cửa hàng xem một lúc, nhưng hai kiếm khách tùy thân của nàng không có đi theo bên cạnh. Những cửa hàng đó luôn luôn có du hiệp qua lại, nàng có chút sợ hãi.
Ngọc Tử đứng ngồi không yên, sau nửa canh giờ, xe ngựa về phủ.
Sau khi Ngọc Tử cáo lỗi với công tử Xuất một tiếng liền nhún người nhảy xuống xe ngựa, vội vàng đi về phía trước.
Nhìn bóng nàng sải bước đi, lông mày của công tử Xuất hơi nhếch.
Ngọc Tử lập tức tìm quản gia, hỏi thẳng:
“Ta cần nô bộc, có được không?” Không đợi quản gia trả lời, Ngọc Tử liền nói: “Ta muốn thuê.”
Thuê thì phải trả tiền.
Người quản sự gật đầu nói: “Có.”
Ngọc Tử cười cười, chắp tay trước ngực nói: “Xin quân triệu tới giúp.”
Người quản gia kia phất phất tay, ra lệnh cho đại hán kia vào gọi người.
Chỉ chốc lát sau mười tên nô bộc xuất hiện trước mặt Ngọc Tử.
Những nô bộc này, có già có trẻ, có khỏe
có yếu, phần lớn bọn họ là nô lệ, hoặc là người có xuất thân nô lệ, khi
nhìn vào ánh mắt của Ngọc Tử, đều cúi đầu không dám đối diện với nàng.
Ngọc Tử đi xung quanh họ một vòng, hỏi: “Có biết rõ bách công ở Lâm Truy thành không?”
Sau một hồi im lặng, một lão nhân kia chắp tay nói với Ngọc Tử: “Tiểu nhân biết.”
Ngọc Tử gật gật đầu, nói: “Ngươi đi mời mấy bách công chế tạo đồ gốm giỏi đến gặp ta.”
“Dạ.”
Ngọc Tử lại nhìn về phía mấy người khác, hỏi: “Đã từng làm bào đinh (đầu bếp) chưa?”
Lần này, nửa ngày cũng không ai lên tiếng.
Ngọc Tử nhíu mày, quay lại nói với người quản sự: “Ta cần hai trăm bào đinh, có thể chứ?”
Người quản gia kinh sợ, tất cả mọi người
cũng kinh sợ. Quản gia kinh ngạc kêu lên: “Hai trăm người? Sao lại cần
nhiều bào đinh như vậy?” Hắn lắc lắc đầu nói: “Các bào đinh trong phủ
đều có công việc riêng, nếu cơ muốn sai sử có thể lấy hai người.”
Ngọc Tử gật gật đầu, nói: “Việc này dễ xử lý. Thỉnh cầu quản sự thay ta tìm ba trăm phụ nhân, yêu cầu đầy đủ chân tay, tai thính mắt tinh, ta đồng ý thuê họ.”
Nàng nói xong, lấy ra năm mươi đao tệ từ
trong lòng nhét vào trong tay quản gia kia, nhìn vào mắt hắn, từ từ nói: “Với khả năng của quân tìm được những phụ nhân này chắc chỉ trong một
ngày. Số tiền này, ta muốn thuê quân một ngày.”
Trong thành Lâm Truy tập trung rất nhiều
người ngoại lai và một số thứ dân. Không kể những nô lệ thì cũng có rất
nhiều phụ nhân. Huống chi yêu cầu của Ngọc Tử cũng không có nói là cần
mỹ nhân. Quan trọng nhất là Ngọc Tử muốn thuê, nói cách khác, nàng thuê
người thì sẽ trả tiền lương.
Người quản sự cúi người hành lễ, nói: “Ba trăm phụ nhân, chỉ hô một tiếng là tới, không dám nhận tới năm mươi đao tệ của cơ.” Dứt lời, hắn đem ba mươi đao tệ trả lại cho Ngọc Tử.
Ngọc Tử cười ha ha, lần đầu tiên nàng phát hiện, lão nhân trước mặt này cũng có chút thú vị.
Mọi người phân công nhau làm việc.
Nhìn thấy bóng dáng Ngọc Tử rời đi, công tử Xuất đỡ cằm thì thào: “Nàng lại muốn làm chuyện gì?”
Ngọc Tử mang theo hai kiếm khách ra khỏi phủ rồi lập tức đi đến cửa hàng do mình mở ra.
Hai trăm cửa hàng bán sữa, đi hết thật
không dễ dàng, Ngọc Tử nhờ phụ thân, phân công nhau làm việc. Ngọc Tử đi tới một cửa hàng gần nhất, cửa hàng đang là thời điểm đông khách nhất,
năm sáu người chen chúc trước bãi đá, chen lấn mà ném những đao tệ để
mua sữa. Cách đó không xa, còn có hai người đang đi tới.
Mỗi cửa hàng, ngọc tử đều bố trí hai người bán. Thấy hai người này rất bận rộn, nàng liền quay về xe ngựa chờ.
Ước chừng đợi một khắc, trong cửa hàng mới vãn khách hơn chút.
Ngọc Tử vội vàng nhảy xuống xe ngựa, bước lại gần.
Thấy nàng đến gần, có một người ngẩn ra,
ngược lại người kia đã từng gặp Ngọc Tử, vội vàng chắp tay hành lễ nói:
“Tiểu nhân bái kiến Ngọc cơ.”
Ngọc Tử gật gật đầu, nàng nhìn cửa hàng một chút rồi hỏi: “Hiện giờ, các ngươi mỗi ngày bán sữa, cần dùng bao nhiêu đậu nành?”
Một người nói: “Hai mươi hồ lô.” Thời này vẫn chưa thống nhất công cụ đo lường, do đó người này mới trả lời là hồ lô. Ngọc Tử đem cái hồ lô đặt ở trong tay mà ước lượng. Áng chừng một
hồ lô đậu nành có bằng hai cân không.
Nàng lại hỏi: “Mỗi ngày xay đậu nành xong còn dư bã, có còn không?” Lỗ Ban phát minh ra cái cối xay, đối với
người thời đại này mà nói, chỉ dùng để xay lúa mì hoặc xay hạt thóc. Chỉ có Ngọc Tử muốn dùng nó để xay đậu nành. Cho nên những người này, cũng
không biết bã đậu nành sau khi xay còn có thể làm được gì. Thời bây giờ, vẫn chưa có xuất hiện đậu hủ.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, một người
nói: “Bã? Không có ai dặn phải làm gì, đều bỏ ở đằng sau.” Dứt lời, hắn
chỉ chỉ vào đống rác phía sau cửa hàng.
Thật sự là quá lãng phí.
“Tốt.” Bắt đầu từ hôm nay, tất cả bã đậu đều giữ lại, ta có việc cần dùng.”
“Vâng.”
Ngọc Tử quay ra đằng trước. Sau khi nhìn nhìn từng góc, liền nói.”Quét dọn cửa hàng thật sạch sẽ cho ta.”
Việc này trước kia nàng cũng đã nhắc đi
nhắc lại nhiều lần, hai người có chút sợ nàng quở trách, cúi đầu lúng ta lúng túng mà làm.
Sau khi dạo qua một vòng, Ngọc Tử liền đi vào một cửa hàng.
Hai trăm cửa hàng, hai cha con đi một ngày mới xong.
Sau đó, Ngọc Tử còn tranh thủ trở về, kêu bách công làm mấy nghìn cái bát sứ, tất nhiên, nàng cần chính là loại bát rẻ nhất.
Ngoài ra nàng còn tìm một thợ mộc, một
thợ rèn, đặt làm hai trăm cái lò, hai trăm chảo sắt. Đồng thời, nàng còn tích trữ rất nhiều muối.
Tới bây giờ, năm trăm đao tệ trong tay nàng đã dùng hết. Mười lượng vàng mà công tử Xuất đưa cho, cũng đã dùng hết hai lượng.
Sau khi làm xong tất cả, Ngọc Tử liền kêu người quản sự đưa ba trăm phụ nhân tới để đào tạo. Việc đào tạo của
nàng rất đơn giản, chính là chỉ họ cách sử dụng chảo sắt để chiên thức
ăn. Thức ăn kia đương nhiên là bã đậu, chiên bã đậu đương nhiên là không dùng dầu mỡ.
Ngọc Tử còn nhớ, hồi nhỏ trong nhà không
được giàu có, mẹ của nàng từng đem bã đậu bỏ thêm muối, chiên lên để ăn. Bã đậu sau khi chiên chín, khi ăn vào trong miệng có hương thơm của đậu nành, lại rất no bụng, chẳng qua là hương vị chỉ bình thường thôi.
Trong bảy ngày, Ngọc Tử chuẩn bị tốt mọi
thứ, ba trăm phụ nhân này mang bếp lò, chảo sắt đến hai trăm cửa hàng
bán sữa. Cùng lúc đó, bên cạnh tất cả lá cờ “Sữa ngon” của cửa hàng có
thêm một lá cờ “Đậu chiên”.
Khi đó, toàn bộ các tiểu thương, dân
chúng và du hiệp ở Lâm Truy thành đều kinh ngạc phát hiện, cửa hàng “Sữa ngon” khắp nơi đều bán một loại đồ chiên thơm phức và nóng hổi, đồ
chiên này rất xốp, rất rẻ, một bát chỉ có một đao tệ, nếu mua ba đao tệ
có thể ăn bốn bát.
Hơn nữa, loại đồ ăn này nếu như ăn cùng với uống sữa, cảm giác đó thật sự là vô cùng ngon.
Người Lâm Truy thành lần đầu tiên ăn loại thức ăn này, giống như Ngọc Tử tính toán, chỉ trong nửa tháng ngắn
ngủn, bọn họ ưa thích loại đậu chiên mà nàng bán.
Sự xuất hiện của đậu chiên cũng kéo theo
sự gia tăng số lượng sữa, chỉ nửa tháng, Ngọc Tử mở hai trăm cửa hàng,
chẳng phân biệt được thời gian đều tấp nập người ra vào.
Ở thời đại này, quán ăn đều rất ít, mà
món đậu chiên này vừa rẻ vừa tiện. Thường ngày, những dân chúng này đều
phải ở nhà dùng cơm xong mới đi làm việc, làm suốt ngày đến tận khi mặt
trời xuống núi mới về nhà dùng bữa tối. Mà khi đó, mặc kệ nam nhân nữ
nhân đều đã rất đói bụng và mệt mỏi.
Đậu chiên xuất hiện khiến mọi người lập
tức cảm thấy được, thời gian cũng nhiều hơn, bọn họ có thể sáng sớm ra
chợ mua một đao tệ là có thể ăn no, sau khi ăn xong tiếp tục đi làm,
buổi chiều khi đói bụng cũng có thể mua một bát đậu chiên nóng hổi lót
dạ.
Đậu chiên trở thành món ăn không thể thiếu với dân chúng.
Như những người ở xa nhà, bình thường là
bữa đói bữa no, hoặc mang theo lương khô trong nhà để đối phó. Lương khô cũng có thể ăn đủ, nhưng hiện tại là mùa đông, trời giá rét mà rất
lạnh, những lương khô đó đều cứng như sắt, thật sự khó mà nuốt được.
Nếu như nói, sữa ngon là thức uống xa xỉ
mà chỉ thỉnh thoảng mới không tiếc đao tệ để uống, thì đậu chiên chính
là đồ ăn mà các du hiệp và dân chúng thích nhất.
Đặc biệt so với đồ ăn mà dân chúng trong
nhà thường dùng đậu nành và vụn lúa mì trộn vào nấu, thì đậu chiên ăn
ngon hơn rất nhiều.
Vì nhiều lý do, sau nửa tháng bán đậu
chiên, số lượng đã vượt qua lượng sữa bán rất nhiều. Vì thế, Ngọc Tử
liền thuê thêm hai cửa hàng bên cạnh mỗi cửa hàng bán sữa, ước chừng
tăng thêm bốn trăm cửa hàng mới. Tăng thêm các cửa hàng mới này làm diện tích tăng rõ rệt, cũng có thể đủ để những người đến mua không có chỗ ăn có thể đứng ở trước cửa hàng ăn xong đậu rồi đi. Mà không cần như trước kia, đứng ở trong gió lạnh ăn đậu.
Song, tăng thêm cửa hàng mới đã không còn chỉ bán sữa, mà là thêm các loại sữa làm từ gạo và đậu nành nguyên
chất. Hiển nhiên giá cả của nó cũng là một đao tệ ba bát sữa.
Có thể nói, cửa hàng tăng thêm, giá cả
rẻ, không cần nhiều đao tệ có thể thoải mái có một ba bữa no bụng, đây
chính là con đường của dân chúng.
Hôm đó, Ngọc Tử mang theo hai kiếm khách, trực tiếp đi tới gặp công tử Xuất.
Sau hơn mười ngày âm u, hôm nay mặt trời
chiếu sáng rực rỡ, công tử Xuất đang lười biếng nằm trên giường, cùng
thực khách vừa nói chuyện phiếm vừa đánh cờ.
Ngọc Tử uyển chuyển đi đến bên phải công
tử Xuất, nhẹ nhàng hành lễ, thấy hắn bận rộn, nàng cũng không dám quấy
rầy, chỉ cúi đầu, chờ hắn.
Công tử Xuất đặt quân cờ trắng tiếp theo xuống, cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Có chuyện gì?”
Ngọc Tử ngẩng đầu, cầm lấy một quyển trúc giản* trong tay một kiếm khách, hai tay đưa lên đỉnh đầu, cất cao giọng nói: “Bẩm công tử, ước định của công tử và thiếp đã được bảy mươi tám
ngày. Thiếp đã kiếm đủ trăm lượng vàng!”