Bàn tay đang cầm quân cờ của công tử Xuất khựng lại.
Hắn quay đầu nhìn Ngọc Tử.
Ngọc Tử cúi đầu, cung kính cầm cuốn thẻ
tre kia, nói: “Trăm lượng vàng đã được đưa vào phủ, đây là sổ sách, xin
công tử xem qua.” Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn công tử Xuất, chớp chớp
mắt, cặp lông mi thật dài chớp chớp, vẻ mặt như nói “Ta rất giỏi phải
không, mau khen ngợi ta đi.”
Nhìn thấy Ngọc Tử như vậy, công tử Xuất nhếch miệng, lộ ra ý cười mơ hồ, hắn đưa tay cầm lấy thẻ tre kia.
Hắn mở rộng thẻ tre, sau khi liếc qua một cái, ngẩng đầu nhìn kiếm khách bên trái gật gật đầu.
Kiếm khách đó liền chắp hai tay, xoay người rời đi.
Chỉ trong chốc lát, quản gia kia xuất hiện trước mắt công tử Xuất.
Công tử Xuất đưa thẻ tre cho hắn, lười biếng hỏi: “Việc này là thật?”
Quản gia cung kính tiếp nhận thẻ tre, cao giọng đáp: “Đúng vậy. Vừa rồi thần đã kiểm kê xong, đủ một trăm lượng vàng.”
Công tử Xuất xua xua tay, ra hiệu cho hắn lui ra.
Hắn hơi nghiêng người, nhìn Ngọc Tử chăm chú.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy đợi chờ, hai gò
má đỏ bừng vì hưng phấn của nàng. Công tử Xuất cười, nói: “Tại sao mới
vừa đủ một trăm lượng vàng liền đến báo cho ta biết? Ngọc cơ không phải
tài giỏi nhất sao? Tại sao không đợi sau khi hết thời hạn, đem toàn bộ
vàng dư ra cất giấu hết mới đến bẩm báo?”
Nụ cười trên mặt của Ngọc Tử cứng đờ, môi nàng kéo xuống, chua sót thầm nghĩ: Ta cũng muốn vậy lắm chứ nhưng
những chuyện như vậy căn bản không thể che được mắt của ngươi mà.
Lúc này tay phải của công tử Xuất duỗi
ra, nâng cằm Ngọc Tử lên, ép nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Công tử Xuất nhìn
chằm chằm vào dung mạo của nàng rồi thản nhiên cười.
Nụ cười này giống như gió xuân, cực kỳ ấm áp.
Ngọc Tử không khỏi ngây người.
Công tử Xuất buông tay, ngửa người về phía sau, cười nhẹ nói: “Ngọc cơ quả thực có tài.”
Ngọc Tử mừng rỡ. Nàng cười ngây ngô một hồi, mới nhớ thi lễ với hắn, run giọng nói: “Tạ ơn công tử khích lệ.”
Công tử Xuất nhìn nàng thật sâu.
Một lát sau, hai tay hắn vỗ vỗ ra tiếng, ra lệnh: “Người đâu!”
“Dạ!”
“Thưởng cho Ngọc cơ mười lượng vàng!”
“Dạ!”
Ngọc Tử mừng rỡ, giờ khắc này, tim của
nàng đập thình thịch, nàng liếm liếm môi trên, thầm nghĩ: “Ta lại có
mười lượng vàng. Mười lượng vàng lần trước, ta mới dùng có ba lượng, bây giờ ta có mười bảy lượng vàng! Ta, ta có mười bảy lượng vàng!”
Ngọc Tử vui mừng khôn xiết, không ngừng
thở sâu, nàng muốn khống chế bản thân, muốn bản thân biểu hiện bình tĩnh một chút. Nàng thật sự không mong vàng trăm cay nghìn đắng mới có này
lại bay mất.
Lúc này, công tử Xuất quay đầu nhìn về phía nàng.
Ánh mắt của hắn sáng ngời như vậy, thâm
thúy mơ hồ, còn hàm chứa ý cười. Hắn đánh giá khuôn mặt đỏ bừng, cố kiềm chế hưng phấn và kích động của Ngọc Tử, cười nói: “Đừng miễn cưỡng.
Mười lượng vàng lần trước, ngươi vẫn còn bảy lượng vàng đúng không?” Hắn nói xong, Ngọc Tử khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, cái miệng của
nàng khẽ nhếch, vẻ mặt không dám tin, vẻ mặt thống khổ…
Công tử Xuất nhìn khuôn mặt thống khổ của Ngọc Tử, khóe miệng giật giật, hắn đưa tay xoa xoa ấn đường của mình,
mất rất nhiều sức lực mới khống chế được bản thân không trêu đùa nàng
nữa.
Sau khi hắn khống chế được, hắn nở nụ cười thản nhiên, hắn vẫy vẫy tay với nàng.
Ngọc Tử ngoan ngoãn, vội vàng đến ngồi xuống bên chân hắn.
Công tử Xuất đưa tay vuốt vuốt mái tóc
của nàng, nhìn nàng, dịu dàng nói: “Bảy lượng vàng kia cho người hết, đỡ cho người phải ngày đêm nghĩ làm thế nào để giấu nó.”
Trong nháy mắt, hai mắt của Ngọc Tử lại trở nên lấp lánh!
Nàng ngẩng đầu, đôi môi run rẩy. Không
biết tại sao, nàng chỉ biết cảm kích mà nhìn công tử Xuất, nhưng nhìn
nhìn, con mắt của nàng lại ươn ướt.
Ngọc Tử vội vàng cúi đầu.
Công tử Xuất cười, nói: “Vui mừng đến thế sao?” Tiếng cười này vẫn trào phúng như cũ. Nhưng khi trào phúng, bày
tay của hắn thuận tiện nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt chảy xuống khóe mắt
của nàng.
Công tử Xuất cúi đầu, ánh mắt khẽ chuyển, nhìn qua vết nứt sưng đỏ trên tay của nàng. Đúng rồi, gần đây, hàng
ngày nàng đều ở với người khác, xay đậu, chiên đậu. Tay nàng bị lạnh.
Bàn tay lạnh lẽo của hắn, nắm lấy tay
sưng đỏ của nàng, làm như cố ý, làm như vô tình, hắn đem tay lạnh như
băng của nàng bao vào giữa hai tay hắn
Ngọc Tử cúi đầu, ngốc nghếch nhìn bàn tay của công tử Xuất, tim của nàng lại không thể khống chế mà đập thình
thịch. Một tiếng bước chân truyền đến, một kiếm khách cất cao giọng nói: “Công tử, mười lượng vàng đã mang tới.”
“Tốt, đưa cho Ngọc cơ đi.”
“Vâng.”
Hai mắt công tử Xuất nhìn chằm chằm Ngọc Tử đang cười như hoa mà bưng cái khay, lắc lắc đầu.
Ngày hôm nay là ngày vui vẻ nhất của Ngọc Tử. Nàng đào bảy lượng vàng đã chôn dưới đất lên, để cùng mười lượng
vàng này. Màu sắc vàng rỡ để ở tẩm điện tỏa ra ánh sáng loá mắt mê
người.
Đây là vàng của ta, ta cuối cùng có tài sản riêng rồi.
Ta, ta có tiền rồi!
Ngọc Tử đưa tay lau đi nước mắt đang chảy ra trên khóe mắt, nở một nụ cười hết sức rạng rỡ.
Đem từng thỏi vàng một, tổng cộng ba mươi tư thỏi vàng đặt lên giường, Ngọc Tử nghiêng đầu, lấy tay áo che miệng, càng không ngừng chảy lệ, càng không ngừng cười.
Lúc này, bên ngoài truyền đến những tiếng cười trộm. Ngọc Tử vội vàng che vàng lại, quay đầu lại nhìn.
Nàng vừa quay đầu lại, liền thấy năm sáu
người chen chúc ở cửa đại điện, đang nhìn nhìn nàng. Sáu mĩ cơ nước Hàn, rất có hứng thú mà đánh giá nàng, che miệng khe khẽ cười.
Thấy Ngọc Tử quay đầu lại, một mĩ cơ vươn tay áo xua xua về phía nàng, cười hì hì nói: “Ngọc cơ chưa từng thấy
vàng ư? Sao lại vui mừng đến vậy?”
Một mĩ cơ khác cười khanh khách, nàng che miệng, giọng giòn giã: “Ngọc cơ, ngươi hầu hạ phu chủ cho tốt, đừng nói là mười lượng hai mươi lượng vàng, trân châu mĩ ngọc giá trị trăm lượng vàng cũng có thể có được. Ngươi sao lại bỏ gần tìm xa?”
Ngồi ở phía dưới là một mĩ cơ lấy tay
nâng má, nghiêm túc hỏi: “Ngọc cơ, ngươi là một phụ nhân, cho dù có
vàng, có thể làm gì chứ? Nếu như không có phu chủ che chở, thế gian tàn
nhẫn, ai cũng có thể đoạt vàng của ngươi đi. Ta thật không hiểu, tại sao ngươi không lấy lòng phu chủ mà chỉ thích tiền.”
Rất dễ nhận thấy, thắc mắc của mĩ cơ này, chính là thắc mắc chung của các nữ nhân khác. Giọng của nàng vừa dứt,
năm cái đầu cùng gật đầu.
Ngọc Tử cười cười, nàng quay đầu lại
Nàng không nói gì. Chuyện này phải giải thích mấy câu là có thể hiểu được.
Các nữ nhân nhìn nàng một hồi, thấy Ngọc
Tử cúi đầu bưng má, chỉ lo ngây ngô cười, lại không chịu giải đáp câu
hỏi của các nàng. Một lúc sau liền thấy khó coi, bọn họ kêu một hồi, sau đó nườm nượp tản ra.
Các nàng vừa đi, Ngọc Tử liền mở vải bố
đang che vàng ra. Nàng nhìn những miếng vàng rực rỡ đáng yêu này, thầm
nghĩ ta phải giấu nó thật kỹ, đúng, ta nhất định phải giấu thật kỹ. Công tử Xuất tuy rằng đã cho nàng, nhưng nếu có ngày đắc tội với hắn vàng
này sẽ lại bay mất.
Còn nữa, ta phải nói việc này cho phụ thân, để người cũng vui vẻ.