Tối qua, trời lại đổ mưa to.
Như bình thường, công tử Xuất lại cùng mọi người nhảy múa điệu múa trừ tà, lại được ánh lửa hừng hực sưởi ấm cả đêm, mọi người đều bình yên vô sự.
Mãi đến lúc này, Ngọc Tử mới phát hiện, thì ra dưới mỗi càng xe lừa đều buộc thêm nhánh cây đều là vì giờ khắc này.
Sáng sớm, mặt trời vừa mới ló ra khỏi chân trời thì Ngọc Tử đã dậy.
Nàng rửa mặt rồi đi lại trên cỏ. Trên mặt cỏ, nơi nơi đều là dấu chân trâu và phân trâu. Xem ra, nơi này đã gần tới một tòa thành rồi. Mà nhiều nhất lại chính là vết bánh xe.
Ngọc Tử biết, thương đội này vận chuyển tơ tằm, gấm vóc lụa là của nước Tề. Cho nên vết bánh xe đa số đều rất nông.
Ngọc Tử ở bên nhìn, vừa khẽ thở dài: Có thể kiếm được rau dại ăn đã là tốt rồi nhưng vẫn còn phải chuẩn bị thêm nhiều dầu mỡ thì mới thơm, nếu không cho dầu thì nấu xong cũng chỉ là để cho lợn ăn.
Nàng cúi đầu, lững thững đi lại trên thảm cỏ, bất tri bất giác lại đi tới giữa một chỗ đầy vết bánh xe.
Đột nhiên, Ngọc Tử dừng bước.
Nàng nghiên đầu cẩn thận nhìn mấy vết bánh xe. Kỳ lạ, bình thường nàng đi tìm kiếm đồ ăn, mỗi ngày đều nhìn những vết bánh xe đó, nhưng vết bánh xe này mãi hôm nay mới thấy.
Có thể nào là tối qua, có người lại lặng lẽ tặng quà cho thương đội?
Vết xe rất sâu, so với những vết xe khác sâu hơn nhiều. Chẳng lẽ tặng đá tảng? Hay là… vàng?
Ngọc Tử nghĩ đến chữ vàng, nước miếng chảy dầm dề.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, đi vòng quanh vết xe vài vòng, phát hiện đó là vết xe của một chiếc xe lừa rất bình thường.
Dựa vào nhãn lực của nàng cũng có thể nhìn ra điều này. Ngọc Tử cười cười nhìn qua chỗ khác.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo khẽ quát lên: “Tiểu nhi, ngươi thậm thụt ở đây làm gì?”
Ngọc Tử ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu lên, nàng đã nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc.
Cách đó khoảng một trăm bước có một cây đa mọc đơn độc ở đó. Cây đa cao vút, thân cây to khoảng hai người ôm.
Trong ánh sáng mặt trời phương đông mới ló dáng, cây đa kia mọc trên thảm cỏ trông rất cô đơn, cao ngạo, bất phàm tựa như công tử áo trắng ngồi dưới.
Trong ánh sáng mặt trời, khuôn mặt tuấn mỹ, cao quý của công tử Xuất trong khoảnh khắc này lộ ra sự cô đơn vô tận. Hắn đang cúi đầu, chậm rãi lau bảo kiếm trong tay. Ngũ quan tinh tế như điêu khắc dưới ánh mặt trời đỏ rực, sáng rỡ này trông như đang tỏa sáng.
Mà mấy kiếm khách đứng bên cạnh công tử Xuất cũng là những người Ngọc Tử đã gặp hôm qua.
Ngọc Tử vội thu hồi ánh nhìn, nhìn về kiếm khách vừa hỏi, chắp tay nói: “Tình cờ đi ngang qua, thực sự đã mạo phạm rồi, tiểu nhân lập tức rời đi”.
Dứt lời, nàng đi lùi về phía sau.
Vừa đi được năm bước thì giọng nói thanh nhã, thư hoãn của công tử Xuất truyền đến: “Tiểu nhi, lại đây nói xem”.
Ngọc Tử cúi đầu, cung kính đáp: “Vâng”.
Nàng cất bước đi về phía công tử Xuất.
Cách công tử Xuất khoảng năm bước thì nàng dừng lại, đó là một số lễ tiết của thời đó mà hôm qua nàng đã được phụ thân chỉ dạy.
Ngọc Tử hành lễ cung kính với công tử Xuất rồi nói: “Tiểu nhân tham kiến công tử”.
“Không cần đa lễ, đến gần đây”.
“Vâng”
Ngọc Tử cẩn thận bước lên tấm vải gấm trải trên nền đất, thấy không ai cản lại thì liền bước tới trước công tử Xuất, sau đó quỳ xuống đối diện hắn.
Công tử Xuất lau trường kiếm xong xuôi rồi mới ngẩng đầu nhìn Ngọc Tử.
Hai mắt hắn sáng bừng. Chỉ là, cho dù ánh mắt hắn mang theo ý cười, trong tươi cười lại luôn có chút trào phúng.
Ngọc Tử thấy hắn liếc nhìn thì vội cúi đầu xuống.
Một kiếm khách tiến lên, đặt một chiếc bàn nhỏ trước mặt Ngọc Tử, sau đó đặt lên bàn một chung rượu tứ phương(1) màu đen. Hắn xách theo một vò rượu rồi đổ rượu ào ào vào chén.
Chung rượu vừa đầy, kiếm khách kia lui ra phía sau.
Công tử Xuất vươn ngón tay dài trắng nõn, cầm chung rượu trước mặt mình, giơ về phía Ngọc Tử rồi nhẹ nhàng nói: “Tiểu nhi, cùng ta uống một chung nào”.
“Vâng”.
Ngọc Tử hơi nhấp một ngụm, lập tức phát hiện rượu này rất nhẹ, rất chua lại thoáng có vị ngòn ngọt. Không hề dễ uống.
Lúc này, giọng nói thoáng ý cười của công tử Xuất truyền đến: “Mặt trời mới ló dạng đã thấy tiểu nhi cúi đầu lúi húi trên thảo nguyên, không biết là đang tìm cái gì?”
Ngọc Tử vẫn cúi đầu, nàng không dám nhìn hắn. Chỉ cần thoáng nhìn vào dung nhan của hắn, tim gan bé nhỏ của nàng đã bị sự quý khí của người ta làm cho đập loạn xạ. Như vậy rất mất mặt, Ngọc Tử không thích.
Cúi đầu, Ngọc Tử cung kính trả lời: “Chỉ là muồn tìm chút đồ ăn”.
“Đồ ăn?”
Công tử Xuất giật mình
Hắn nhìn Ngọc Tử, thật lâu thật lâu sau mới khẽ thở dài nói: “Cuộc sống khó nhọc như vậy sao?”
Nghe được những lời này của công tử Xuất, một kiếm khách tiến lên, định nói cho chủ tử rằng là thương đội cung cấp đồ ăn, hơn nữa là sẽ đủ no.
Đúng lúc này, Ngọc Tử đã cong miệng lên, lắc đầu nói: “Phụ thân ta có năng lực, là người võ dũng, ta cũng có năng lực, là người biết chữ. Chỉ cần cố gắng vẫn có thể có cơm ăn áo mặc. Là tiểu nhân không cam lòng, muốn có đồ ăn ngon”.
Công tử Xuất nhướng mày, môi mỏng hơi nhếch lên, mỉm cười: “Thì ra là một đứa trẻ nghèo không an phận!”
Hắn lại hỏi: “Tìm suốt cả sáng, có tìm được chưa?”
Ngọc Tử lắc đầu cười nói: “Không tìm được”.
Trong lúc nàng ngẩng đầu lên thấy nam nhân đối diện có chút uể oải vuốt vuốt mày. Khuôn mặt cao quý, tuấn mỹ nọ vẫn thoáng lành lạnh. Thái độ của hắn đối với nàng dù ôn hòa nhưng vẫn là người tôn quý trời sinh, là sự ôn hòa với dân thường thấp kém hơn mình.
Chẳng hiểu sao Ngọc Tử có chút mất hứng. Đồng thời, trực giác nhạy cảm của nàng cũng khiến nàng định nói ra lời. Vì thế, Ngọc Tử cười cười, thoải mái nói: “Không có tìm được đồ ăn ngon nhưng thực ra cũng để ý thấy vết bánh xe có sự khác lạ”.
Nàng hơi mím môi, nhẹ nhàng nói: “Có một chiếc xe lừa, dấu bánh xe rất sâu, hoàn toàn khác với những vết bánh xe tiểu nhân từng chứng kiến”.
Nàng vừa nói xong, công tử Xuất liền mở mắt, lẳng lặng nhìn nàng.
Hắn nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên mỉm cười: “Giỏi”.
“Lộ”
“Có!”
“Dẫn hai nhóm kiếm khách mau chóng tìm ra chiếc xe lừa đó !”
“Vâng!”
“Sai!”
“Có”
“Triệu tập đội cận vệ, hộ vệ ta từ bốn phía, đề phòng thích khách!”
Sau khi ra hàng loạt mệnh lệnh, công tử Xuất đứng lên, hắn cúi đầu nhàn nhã nói với Ngọc Tử đang lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cũng đã thấy được nàng hơi nhếch môi: “Tiểu nhi, nếu thực sự có biến, ta thưởng cho ngươi năm trăm đao tệ, được chứ?”
Gương mặt tuấn mỹ của hắn mỉm cười, trong giọng nói lại có chút trào phúng như đang giễu cợt Ngọc Tử hám lợi.
Ngọc Tử đứng lên, chắp tay thi lễ, chậm rãi thối lui ra sau. Nàng cung kính đáp lời: “Nếu thật sự có biến, cũng là tiểu nhân vô ý phát hiện ra, không coi là đang phân ưu cùng chủ nhân, không dám nhận thưởng của công tử!”
Cũng tương tự, trong giọng nói của nàng cũng chứa sự trào phúng mơ hồ.
Ngọc Tử nói tới đây, xoay người bước đi. Công tử Xuất nhìn theo bóng nàng rời đi, mỉm cười rạng rỡ, hắn rời khỏi sập, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Một kiếm khách liếc qua Ngọc Tử, lắc đầu nói: “Tiểu nhi vô lễ!” Trong giọng nói của hắn có chứa sự tức giận: Chỉ là một dân thường mà dám trào phúng một công tử?
Công tử Xuất cười, hắn nhàn nhạt nói: “Tiểu nhi này hẳn là đang giễu cợt ta rồi. Thấy mầm biết cây*, đây mới là người tài. Ta có người tài mà không dùng, lại định dùng năm trăm đao tệ đuổi đi cho nên hắn mới giễu cợt ta đó”.