Quả nhiên, sau khi có lời nói của phụ thân, ngày hôm sau, Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Oánh, bao gồm cả Bạch Tâm Đồng, Bạch Tâm Họa, bốn muội muội đều đem trang sức thật của nàng mang trả lại, nàng cũng không keo kiệt mà đem trang sức giả trả lại cho bọn họ, nhưng mà bọn họ lại không muốn lấy lại.
Nhìn những đồ trang sức tinh xảo được chất đống thành một núi nhỏ, khóe miệng Bạch Tâm Nhị khẽ nhếch lên một chút cười nhẹ, chắc hẳn đây chưa phải toàn bộ trang sức của nàng bị lấy đi, nhưng nếu không phải nàng cáo trạng với phụ thân trước, có lẽ đã không thể lấy lại được những đồ trang sức này, so với không lấy được gì thì như vậy cũng rất tốt rồi.
Gió nhẹ nhàng thổi, cây xanh đung đưa theo gió, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ, khiến mặt hồ phát ra muôn vàn ánh sáng màu vàng nhạt, những bông hoa trong Tâm Nhị viện cũng đang khoe sắc, kết hợp với hương thơm nhàn nhạt của hoa Tâm Nhị, những chú chim nhỏ ca hát trên cành cây, tạo nên một khung cảnh đầy thơ mộng.
Người dân Lan quốc đều cởi mở, thời tiết vừa tốt, cả nam lẫn nữ kết bạn đi du lịch, những tiểu thư khuê các, cùng công tử nhà giàu rủ nhau cùng đi du ngoạn, cũng vì vậy, sáng sớm hôm nay, Bạch Tâm Nhị đã thức dậy sớm trang điểm, chuẩn bị buổi trưa ra ngoài đi dạo phố xá, thuận tiện nhìn những cửa hàng của phụ thân nàng buôn bán ra sao.
Nhoáng một cái nàng tới nơi này đã hơn mười ngày, không phải ăn, thì là ngủ, khiến nàng thật buồn chán. Khương sườn phi, Bạch Tâm Nhu, mấy người đều bị cấm túc, cho nên kiếm người để nàng khi dễ cũng không có.
Từ bỏ để quen thuộc vị trí hoàn cảnh ở ngoài, nàng cũng thuận tiện nhìn xem, chính mình có thể phát triển buôn bán theo mặt nào, kiếp trước nàng từ nhỏ đã đi theo lão đại ở hắc bang để học hỏi, đối với chuyện trong hắc đạo rõ như lòng bàn tay, nhưng đối với những chuyện khác tất nhiên nàng không thể quen thuộc. Cho nên, nàng như vậy xuyên qua đến cổ đại cũng chỉ có thể bắt đầu sự nghiệp từ hắc đạo.
Nàng đã muốn chán ghét những ngày chém chém giết giết trước kia, cho nên nàng muốn thay đổi chiến lược, hiện tại nàng có được một cái kho bạc nhỏ, có thể dùng bạc bên trong làm một cái các, chuyên môn phái thủ hạ đi tìm kiếm thông tin tình báo của những nhân vật quan trọng trên Lan Thương đại lục, lại lấy tiền bán cho những người muốn biết, làm mua bán tin tức tình báo, sẽ gọi là Bách Hiểu Sanh.
Đem quyền quản lý giao cho tâm phúc, để tâm phúc giúp mình quản lý mọi chuyện, như vậy nàng là có thể ngồi ở trong nhà thu bạc, trải qua những ngày an nhàn khoái lạc, không cần phải đi chém giết, như vậy rất tốt.
Tuyết Thiền tỉ mỉ ở một bên hầu hạ Bạch Tâm Nhị mặc một thân quần áo màu trắng ngà quần lụa mỏng, đem tóc của nàng búi sơ thành một cái lưu vân kế, tiếp theo cài trên búi tóc đen một cái ngọc trụy hình mai Nguyệt Nha, thoa thêm một lớp phấn nhẹ lên mặt, trên mi tâm lại vẽ hình hoa mẫu đơn, khiến cả người Bạch Tâm Nhị trở lên tươi mát, thanh nhã thoát tục.
Khi nàng mỉm cười, trên gương mặt liền hiện ra hai núm đồng tiền nhỏ, làm Tuyết Thiền, Giáng Hồng ở một bên nhìn xem có vẻ mặt sợ hãi thầm than.
Không nghĩ tới quận chúa chỉ tùy tiện trang điểm một chút, liền trở nên xinh đẹp như thế, tựa như tiên nữ từ trong tranh bước ra, khí chất giống như hoa lan, có một loại khí chất mà tam tiểu thư không có, chính là thanh nhã cùng ung dung.
Kiệu của Bạch Tâm Nhị mới từ Bạch phủ ra tới ngõ nhỏ, Bạch Tâm Nhị liền nghe được âm thanh nghị luận của dân chúng trên đường truyền tới.
“Đây không phải là kiệu của ngốc quận chúa sao? Mới bị từ hôn, còn dám đi ra đường lớn, thực có dũng khí.”
Có tiếng vỗ tay vui mừng khi có người gặp họa của nữ tử truyền đến, nói: “Thật tốt quá, Tĩnh vương không cần phải cưới ngốc quận chúa kia nữa.”
“Chính là, ngốc quận chúa không tài không đức, bộ dạng lại xấu, Tĩnh vương làm sao có thể để ý đến nàng?”
“Xem bộ dáng giống quỷ kia của nàng, gả cho một gia đinh cũng thật ủy khuất người ta, thật không biết ai dám lấy nàng, một khóc hai nháo ba thắt cổ, đúng là bộ dạng của một người phụ nữ hay đố kị.”
Bạch Tâm Nhị đang ở bên trong kiệu ngủ gật, thình lình chợt nghe thấy lời đồn đãi bên ngoài, hai tròng mắt đen thui đột nhiên mở ra, hướng Tuyết Thiền âm thanh lạnh lùng nói:“Phân phó kiệu phu ngừng kiệu.”
Tuyết Thiền xốc rèm kiệu lên, phát hiện bốn phía cỗ kiệu sớm vây đầy người, nàng có chút lo lắng nhìn về phía quận chúa,“Quận chúa, người ở đây nhiều lắm, chúng ta vẫn là đi trước đi, mặc kệ bọn họ.”
Giáng Hồng liền tức giận bất bình nói:“Những lời đồn này chắc chắn do tam tiểu thư truyền ra, nàng ta sợ chuyện liên hợp với Tĩnh vương muốn lấy đồ cưới của quận chúa bị truyền ra ngoài, liền lấy tiền mua chuộc người khác truyền ra những lời đồn gây bất lợi cho quận chúa, thật là âm hiểm! Quận chúa người sẽ giải thích như thế nào?”
Bạch Tâm Nhị khóe miệng tràn đầy mỉa mai, cười nhẹ một cái, thản nhiên nói:“Người không tin ta dù ta có giải thích cũng chưa chắc khiến bọn họ tin, còn người tin ta cho dù ta không giải thích họ vẫn sẽ tin ta.”
Lúc này, cỗ kiệu đã muốn dừng lại, khi cỗ kiệu dừng lại, các cô nương bên ngoài tất cả đều vây quanh lại đây, cùng lúc đó, Bạch Tâm Nhị đã muốn khom người bước ra kiệu, tự nhiên hào phóng đứng lặng ở trước mặt mọi người, trong mắt đầy thông minh, trên mặt lộ ra châm chọc mỉm cười.
Nhìn thấy quận chúa nhàn tĩnh hào phóng, các cô nương có chút nghi ngờ trừng lớn ánh mắt, đây là người mà mọi người đề gọi là ngốc quận chúa sao? Làm sao có thể, đứng trước mặt bọn họ rõ ràng là một người khí chất cao nhã tựa như thiên tiên, kia yếu đuối háo sắc ngốc quận chúa đi đâu vậy?
Cầm đầu là một nữ tử mặc áo xanh đang nhìn tròng trắng mắt Tâm Nhị sau, trong mắt lộ ra một chút hèn mọn, khinh thường nói:“A, ai vậy? Không phải là một nữ tử bị chồng ruồng bỏ sao? Bị bỏ còn có mặt mũi gặp người, ta thực bội phục dũng khí của nàng.”
Nữ tử áo xanh vừa nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho nữ tử áo hồng kế bên, nữ tử áo hồng lập tức tiếp lời hét lớn nói:“Mọi người mau đến xem a, đây chẳng phải là ngốc quận chúa mới bị bỏ, tìm chết không thành, lại dám đi ra đường dọa người.”
“Ngốc quận chúa ra đường chẳng lẽ là muốn bám lấy mấy vị công tử tuấn mỹ? Bộ dáng xấu xí, ai mà thèm để ý, mau đi đi!” Nữ tử áo xanh lại bỏ thêm củi, khiến mọi người xung quanh không hiểu cũng bắt chước đứng lên chỉ trích ngốc quận chúa.
Bạch Tâm Nhị nhanh chóng quét nhìn hai nữ tử áo xanh và hồng trước mặt, vỗ về đầu ngón tay như bạch ngọc của chính mình, không nhanh không chậm nói:“Tĩnh vương chướng mắt ta, liền sẽ để ý các ngươi? Nếu hắn thật để ý các ngươi, các ngươi cũng sẽ không ở trước mặt mọi người mà nói xấu ta đi!”
Nói xong, nữ tử áo xanh xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, lúc này trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, nói xong, Bạch Tâm Nhị đã muốn hướng hồ nước cách đó không xa mà thong thả đi đến, từ xa nhìn lại, cả hồ nước đều hòa thành một màu.
Thấy ngốc quận chúa hướng phía trước đi đến, hai nữ tử áo xanh hồng nhanh chóng chạy theo, Bạch Tâm Nhị trong lòng tính toán, cùng Tuyết Thiền, Giáng Hồng liếc nhau, ba người chậm rãi thong thả hướng bờ hồ đi đến.
Hai nữ nhân này luôn nhằm vào nàng, hận không thể nàng lập tức xông lên chỉnh nàng, khẳng định là người của Bạch Tâm Nhu, hừ, tưởng muốn chỉnh nàng, nàng sẽ cho các nàng đẹp mặt.
“Tuyết Thiền, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.” Bạch Tâm Nhị đi đến bờ sông, một bên lấy tay che khuất cái trán để chắn ánh mặt trời, mắt nhìn về phía hồ nước có màu ngọc bích óng ánh.
Tuyết Thiền, Giáng Hồng mắt dừng ở trên người hai nữ tử sắp theo kịp ở phía sau, các nàng có chút kinh hãi thối lui đến bên cạnh, quận chúa vừa rồi kêu các nàng lùi lại một chút, chẳng lẽ quận chúa thật có thể đối phó với hai nữ nhân này?
Bạch Tâm Nhị sửa sang lại một chút góc áo, liền soi mình xuống nước hồ, bóng của nàng in lên mặt hồ xinh đẹp tuyệt trần tươi mát, đổ làm cho nàng nhìn đến ngây ngốc. Đúng lúc này, nàng rõ ràng thấy sau lưng mình trong hồ nước có hình ảnh của nữ tử áo hồng, xanh, xem đoán chừng các nàng đã đến từ lâu, hai người còn sát vào nói cái gì đó.
Cùng lúc đó, khóe miệng Bạch Tâm Nhị gợi lên một chút khinh thường tàn nhẫn, hai mắt lãnh liệt bức người, trước khi đế hai nữ tử kia dùng hết sức đểy mình, đùi phải của nàng đã dơ lên, đem nữ tử áo hồng ba một tiếng đá xuống hồ nước, sau đó, lại thừa dịp nữ tử áo xanh chưa chuẩn bị, nàng liền quét chân nàng ta cũng ba một tiếng đem nàng ta đá xuống hồ nước.
“Muốn tính kế hại ta? Không có cửa đâu!” Bạch Tâm Nhị nàng đã rất quen thuộc với cách đấu TaeKwonDo, dư sức đối phó với vài tiểu nha đầu này.
Hai nữ tử áo hồng, xanh thình lình bị đá xuống hồ nước, hai người quẫy đạp ở trong nước, một bên nắm vào cành cây rũ xuống nước nhằm muốn ngoi lên, một bên hét rầm lêm,“Cứu mạng, ta không biết bơi, cứu mạng!”
“Bạch Tâm Nhị, ngươi nữ nhân âm hiểm này, thế nhưng lại hại chúng ta!” Nữ tử áo xanh vừa quẫy đạp trong nước vừa hét ầm lên.
Tuyết Thiền, Giáng Hồng nhất thời che miệng cười trộm, không nghĩ tới quận chúa thực sự ra tay, vừa rồi các nàng thật là có chút kinh hãi, sợ quận chúa bị hai nữ tử này hại, không nghĩ các nàng còn chưa lo lắng xong, quận chúa đã làm cho hai nữ tử kia ướt sũng.
Bạch Tâm Nhị thanh thoát vỗ tay, một bộ bất cần đời thong thả đi đến chỗ mát ngồi xuống, cười hì hì nhìn hai nữ tử đang dãy dụa ở trong nước, các cô nương phía sau còn muốn nói cái gì đó, nhưng khi nàng quay đầu, hai tròng mắt âm lãnh ngạo nghễ nhìn mọi người, khiến bọn họ lui lại mấy bước, đều cắn răng không dám nói nữa, sợ chính mình cũng bị nàng đá xuống hồ.
Ngốc quận chúa luôn bị mọi người khi dễ, từ khi nào đã thay đổi trở lên thông minh cùng đáng sợ đến như vậy?
Vài tên đồng lõa phía sau đang muốn nhảy xuống hồ cứu người, đầu thuyền truyền đến tiếng nói của nữ tử, trên mặt nàng ý cười trong suốt, không nhanh không chậm nói:“Ai dám cứu các nàng, chính là cùng ta đối nghịch, cùng ta đối nghịch...... Hắc hắc......”
Nói đến này, vài tên nữ đồng lõa đang muốn rục rịch tất cả đều mím môi đứng im tại chỗ, các nàng không nhìn thấu ngốc quận chúa, xem bộ dáng của nàng ta cũng chỉ bình thường, trên mặt mặc cười, nhưng con mắt lại thập phần đạm mạc, nói vậy thủ đoạn của nàng cũng không đơn giản.
Vì sao quận chúa trước kia ngốc nghếch, bây giờ lại thay đổi?
Các nàng dù sao cũng chỉ là nha hoàn, không thể so sánh cùng với thân phận quận chúa, tất cả đều nghe tiểu thư sai bảo đến nói xấu quận chúa, nào ngờ quận chúa vừa ra tay, các nàng đã thể thảm.
Chu Vân cùng Lam Vân là nha hoàn bên người Hiệp Vãn Tình trưởng nữ của hộ bộ Thượng Thư, Hiệp Vãn Tình lại là bạn của Bạch Tâm Nhu, các nàng đoán chừng giống nhau, nghe mệnh lệnh của tiểu thư đến đối phó ngốc quận chúa, ai ngờ ngốc quận chúa không dễ đối phó, Chu Vân, Lam Vân còn bị chỉnh ngược lại.
“Cứu mạng, cứu mạng......” Lam Vân dãy dụa ở trong hồ, uống không ít nước, đoán chừng đợi thêm một chút sẽ mất mạng.
Bạch Tâm Nhị vòng vo đảo mắt, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, tự đắc nói:“Nếu các ngươi nguyện ý trước mặt mọi người tự tát vào mặt mình mười cái, cũng học con chó nhỏ kêu, ta sẽ cho người cứu các ngươi lên, bằng không, ta sẽ khiến cho hai ngươi đi gặp Diêm vương!”
“Ngươi...... Phốc...... Ta......” Chu Vân mãnh ói ra mấy trận nước miếng, nàng xoang mũi, khoang miệng, lỗ tai tất cả đều là nước, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, liền thét to:“Được...... Quận chúa, van cầu người, mau cứu chúng ta đi lên, chúng ta sẽ không dám nữa .”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ không dám nữa, cầu quận chúa cứu mạng.” Chu Vân nói xong, Lam Vân cũng nháy mắt nhìn xuống dưới, dù sao so với học tiếng chó sửa, thì tính mạng của các nàng quan trọng hơn.
“Tốt, đưa tay lại đây.” Bạch Tâm Nhị nhanh chóng đứng dậy, mặt mày tất cả đều là cười ý suốt trong, nhìn qua ôn nhu vô cùng,tươi cười kia đủ để hòa tan băng tuyết, làm ấm áp lòng người.
Chờ khi Lam Vân đưa tay cho mình, Bạch Tâm Nhị liền cầm lấy tay nàng ta, đang lúc Lam Vân vui sướng vì nghĩ quận chúa sẽ cứu mình lên, thình lình, Bạch Tâm Nhị bỗng nhiên ra quyền,“Phanh” một quyền thật mạnh đánh vào hai mắt của nàng, lại từ từ buông tay ra, đem Lam Vân bá một tiếng một lần nữa ném vào trong hồ.
Sau khi bị đánh, mắt của Lam Vân lúc này liền thành mắt gấu trúc, nàng tức giận đến cắn răng ở trong nước, nước hồ rất sâu, nàng như thế nào cũng không thể ngoi lên được, từ từ không còn giãy dụa nữa, trước mắt như có xương mù, thanh âm muốn kêu mà kêu không được.
Thấy Bạch Tâm Nhị ra tay đánh người, trong đám người tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, không nghĩ tới quận chúa lại đùa giỡn người ta, hơn nữa đùa giỡn với vẻ mặt ôn nhu, trên mặt toàn là ý cười, căn bản không ai nghĩ nàng sẽ ra tay đánh người.
Vô sỉ, thật sự là vô sỉ!.