“Tốt lắm, các ngươi có thể cứu các nàng đi lên, nhưng mà, phải thực hiện hứa hẹn vừa rồi, trước mặt mọi người tự đánh mình mười bạt tai, cũng học tiếng chó nhỏ kêu.”
Ngay khi hai người sắp chìm xuống đáy sông, Bạch Tâm Nhị rốt cục cũng mở miệng, mặt khác vài tên đồng lõa lập tức sai mấy thuyền phu nhảy xuống hố, đem Chu Vân, Lam Vân đang hấp hối cứu đi lên.
Sau khi được cứu lên, Chu Vân, Lam Vân liền ôm ngực ho khan đứng lên, từ trong miệng nhảy ra chú ếch, cá nhỏ, hải tảo linh tinh gì đó, thoạt nhìn có đủ ghê tởm.
Hai người đều sắc mặt xanh mét, môi tím ngắt, nhìn nữ tử phía đối diện đang xem như không có việc gì xảy ra, đều là vẻ mặt hận ý, hôm nay các nàng nhưng lại bị ngốc quận chúa đùa giỡn.
Tuyết Thiền thấy vậy liền tiến lại gần Bạch Tâm Nhị, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói:“Quận chúa, hai người này là nha hoàn bên người của Diệp Trữ Thanh, một người tên là Chu Vân, một người tên là Lam Vân, các nàng trước kia thường xuyên khi dễ người. Vừa rồi thấy các nàng bị người đá xuống hồ, trong lòng nô tì cũng cãm thấy bớt giận.”
Bạch Tâm Nhị con mắt hơi đổi, con ngươi đen tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, gió nhè nhẹ thổi, làm tóc đen cùng áo ngoài màu trắng của nàng cùng bay lên, cả người nhìn qua lười biếng , như tinh linh đang tập hợp tinh hoa của đất trời, lại giống như những đám mây trắng thuần khiết đang bay lượn trên trời.
Vài người đồng lõa sau khi thấy Chu Vân, Lam Vân đã ói ra được một lúc, bây giờ tất cả mới chạy đến bên cạnh các nàng, chuẩn bị đem nàng nhanh chóng mang đi, lúc này, Bạch Tâm Nhị đứng dậy, phượng mâu sắc bén lạnh băng, mị hoặc nói:“Ai cũng không thể mang các nàng đi, Chu Vân, Lam Vân, nhanh thực hiện hứa hẹn vừa rồi, nếu không, lần này ta thật sự sẽ đá các ngươi xuống hồ đi gặp long vương!”
Nói xong, Chu Vân, Lam Vân nhanh chóng đảo mắt nhìn vào một đôi giày thêu hoa sen màu trắng, các nàng lại khụ ra một ngụm nước, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Bạch Tâm Nhị, vừa rồi một đá kia của ngốc quận chúa quả thật rất mạnh, giống như người đã từng học võ, các nàng không dám hoài nghi bản lãnh của ngốc quận chúa.
Nếu không học tiếng chó kêu, ngốc quận chúa khẳng định thật sự sẽ đem các nàng đá xuống hồ.
Lam Vân Bị đánh một quyền, khiến một con mắt bị bầm tím, đau đến nhe răng trợn mắt, muốn nói cái gì vừa hé miệng ra liền đau, bên cạnh vài người đồng lõa vừa nghe Bạch Tâm Nhị nói như vậy, tất cả đều có chút kinh ngạc nhưng vẫn rút tay về, lui đến bên cạnh.
Mọi người vây xem càng ngày càng nhiều, ai cũng không nghĩ ngốc quận chúa lại có loại năng lực này, trước kia nàng thấy người đều sợ đến toàn thân đều phát run, nay với khí thế kia, quả thực nàng đã thay đổi .
Chu Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn ngốc quận chúa, hướng Lam Vân bên cạnh người nói:“Các nàng chỉ có ba người, sợ cái gì? Chúng ta cùng tiến lên, đem các nàng đá xuống hồ, ta muốn làm cho các nàng muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
“Nhưng...... Nhưng nàng là quận chúa......Nếu như xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ chịu không nổi.” Lam Vân có chút sợ hãi, lúc trước khi dễ ngốc quận chúa, đó là vì chúa ngốc nghếch, không biết cáo trạng, nhưng hôm nay quận chúa đã trở lên thông minh, nếu quận chúa mà đi cáo trạng với Dực vương, thì các nàng tất cả đều sẽ chết, hơn nữa dân chúng vây xem nhiều như vậy, lại có nhiều người chứng kiến, các nàng nếu dám động thủ, đoán rằng cũng không có gì hay trái cây ăn .
“Quên đi Chu Vân”. Lam Vân hướng nữ tử mặc quần áo trắng vẫn luôn cúi đầu nói:“Quận chúa, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ thật đáng đánh!”
“Lam Vân......” Chu Vân kinh ngạc nhìn về phía Lam Vân, không phải chỉ bị quận chúa đá xuống hồ sao? Tại sao lại trở nên yếu đuối như vậy, trước kia ngay cả các nàng cũng có thể khi dễ quận chúa, thật không rõ Lam Vân như thế nào lại nhanh như vậy đã nhận thua .
Bây giờ ngay cả Lam Vân cũng đã nhận sai , nếu nàng không làm theo, đoán rằng cũng không có gì hay trái cây ăn. Dực vương sủng ái nhất chính là Tâm Nhị quận chúa, cho dù có Bạch tam tiểu thư cầu tình, các nàng cũng sẽ không có kết cục tốt, hơn nữa người như Bạch tam tiểu thư, sẽ vì các nàng cầu tình?
Nghĩ vậy, trong lòng nàng liền khẳng định suy nghĩ của mình, trách không được Lam Vân lại hướng Bạch Tâm Nhị nhận sai. Ý thức được tình huống, Chu Vân cũng đi theo phía sau Lam Vân, cúi đầu đang muốn mở miệng.
Lúc này, ở phố đối diện, hơn mười người hộ vệ khiêng một cỗ kiệu lớn màu xanh đang đi tới, Chu Vân vừa thấy, kia đúng là cỗ kiệu của Tĩnh vương phủ, lại thấy Tĩnh vương muốn đi tới chỗ của mình, trong mắt nàng hiện lên đầy đắc ý.
Tĩnh vương đặc biệt chán ghét Bạch Tâm Nhị, hắn sẽ không tha cho nàng tại đây giương oai, nhất định sẽ ra tay trừng trị nàng hoặc là chế ngạo nàng. Tiểu thư của các nàng cùng Tĩnh vương cũng có chút giao tình, hy vọng Tĩnh vương có thể vì nể mặt tiểu thư mà giúp các nàng một lần.
Nghĩ vậy, Chu Vân hướng Bạch Tâm Nhị lộ ra cái đắc ý cười lạnh, nhanh chóng thong thả đi đến cỗ kiệu trước mặt, bùm một tiếng quỳ xuống liền khóc nói:“Cầu Tĩnh vương vì Chu Vân làm chủ, quận chúa nổi điên, nàng muốn giết chúng ta, ô ô......”
Chu Vân hai mắt đỏ hồng quỳ trên mặt đất, cỗ kiệu kia cũng từ từ ngừng lại, Lan Hải bỗng nhiên xuống ngựa, khoác một chiếc áo choàng màu xanh, tiến lên tự mình đem rèm kiệu vén lên.
Bạch Tâm Nhị dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, thật sự là không hay ho, thế nhưng đụng phải nam nhân vừa bạc tình vừa tham lam này.
“Lớn mật, ngươi là ai, cũng xứng mở trước mặt Vương gia giương oai?” Lan Hải sưu một tiếng nói xong, mày kiếm anh tuấn, trong tay trường kiếm đã đặt trên cổ Chu Vân.
Bên trong kiệu, nam tử mặc một thân cẩm bào màu trắng, thắt lưng có gắn ngọc, vẻ ngoài tuấn mĩ, con ngươi đen thui tản mát ra thâm trầm, đang nhìn Bạch Tâm Nhị đối diện hào phóng đứng lặng, đồng tử đen thui mở to, khóe miệng tràn đầy lạnh lùng cùng giọng mỉa mai.
“Lan Hải, để cho nàng nói.” Lan Lạc Tô lạnh lùng nâng mắt nhìn Bạch Tâm Nhị hướng đối diện, một đôi giày màu trắng dẫn đầu bước ra cỗ kiệu, một bước đi ra, vẽ ngoài tuấn mĩ khiến các cô nương nhìn thấy sợ hãi than liên tục.
Các cô nương vẻ mặt thẹn thùng, nhịn không được trộm nhìn ngắm vị tuấn mĩ nam tử quyền cao chức trọng trước mặt, vừa tuấn mĩ lại vừa có tài, Tĩnh vương bộ dạng thật đẹp, tài mạo song toàn, là người tình trong mộng của nhiều cô nương.
Trừ bỏ tài tử Lan Lạc Tô, các cô nương Lan quốc còn ngưỡng mộ, Lan quốc thất điện hạ, cũng là đệ nhất mĩ nam của Lan quốc tên gọi là Lan Phượng Ca, thất điện hạ tập hợp một than mỹ mạo cùng võ nghệ cao siêu, với Tĩnh vương giống nhau đều được Hoảng Thượng sủng ái, là hoàng tử chưa được phong vương, tương lai có cơ hội trở thành thái tử, khiến các cô nương đương nhiên càng thêm chung tình.
Chỉ có Cửu điện hạ thần bí khó lường, mang bộ dạng quái thai, mọi người đối hắn không có ấn tượng, các nàng chỉ biết là, Cửu điện hạ Lan Huyễn Thương ra ngoài không phải chữa bệnh cũng là bốc thuốc, bình thường không ai tới thăm hỏi, hơn nữa có mái tóc khác người, lại không được sủng ái, mọi người đương nhiên không để ý tới hắn .
Lan Lạc Tô vừa bước ra khỏi kiệu, liền nhìn thấy trước cửa kiệu là một nữ tử mặc một bộ quần áo trắng tao nhã. Hôm nay nàng cùng ngày thường không giống nhau, hai tròng mắt nàng trong sáng cùng thông minh, bên trong lại lộ ra thản nhiên khinh thường. Ngẩng đầu ưỡn ngực, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng về phía trước. Một đầu tóc đen bị gió nhẹ nhàng thổi bay, ánh nắng nhợt nhạt chiếu xuống khuôn mặt hình trái xoan, khiến nàng cả người giống như đắm chìm trong màu vàng quang huy hoàng, cả người tỏa ra một tầng ánh sáng, nhìn qua có phần ẩn ẩn sáng rọi giống như một gốc cây làm người ta liên tưởng tới tinh linh của hoa.
Nhìn thấy vậy, Lan Lạc Tô không thể tin được chớp mắt nhìn, nữ tử đối diện duyên dáng yêu kiều như tiên nữ lạc xuống trần gian, thật sự là người trước kia hắn vẫn luôn coi là ngốc nghếch? Ngày đó bởi vì chuyện đồ cưới, hắn còn chưa đánh giá nàng thật kĩ, nàng hôm nay, khí chất tiêu sái thoát tục, nàng bây giờ cùng trước kia khác biệt rất lớn.
Nhìn thấy Lan Lạc Tô đang đánh giá chính mình, Bạch Tâm Nhị trong mắt hiện lên một chút khinh thường, nam nhân tham lam này cũng có thể đánh gía nàng sao?
Chút khinh thường kia lọt vào trong mắt Lan Lạc Tô, hắn cảm thấy mặt mũi của mình bị hao tổn, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, hướng Chu Vân đang quỳ nói:“Nói cho bổn vương biết, nơi này xảy ra chuyện gì?”
Chu Vân đáy mắt lộ ra tàn độc, khóe miệng trong trẻo nhưng lạnh lùng gợi lên, liền nói ngay:“Vương gia, quận chúa không biết phát điên cái gì, vừa rồi đem nô tỳ cùng Lam Vân đá xuống hồ, còn đánh Lam Vân một quyền.”
Lam vân cũng ôm mắt như gấu mèo nói:“Đúng vậy, xin Vương gia làm chủ cho nô tỳ, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp người, quận chúa nàng căn bản là không cần lý do liền đánh người.”
Lam Vân khóc lóc kể xong, Bạch Tâm Nhị thấy thế khinh thường nhếch khóe miệng, sải bước đi đến trước mặt Lam Vân, hai mắt lạnh lùng mà sắc bén liếc nhìn Tĩnh vương một cái, lúc ngoái đầu nhìn lại, nắm chặt quyền,“Phanh” một tiếng hướng mắt phải của Lam Vân đánh xuống.
Một đấm này đánh xuống, Lam Vân sợ hãi kêu “ a ” một tiếng, che mắt lại nằm trên đất lăn lộn, dân chúng đứng vây xem cũng kinh sợ liên tục lắc đầu, lá gan của quận chúa cũng thật lớn, ở trước mặt Tĩnh vương cũng dám làm càn, nàng sẽ không sợ đắc tội Tĩnh vương?
“Ngươi...... Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?” Lam Vân thấy mắt trái lẫn mắt phải đều bị đánh đến đen sì, hai mắt toàn toàn thành mắt gấu trúc, khiến dân chúng vây xem đều nhịn không đươc buồn cười.
Bạch Tâm Nhị nghiền ngẫm sờ ngón tay như ngọc của mình, lười biếng nói:“Đánh ngươi...... Còn cần lý do sao?”