Bích Ngọc nhìn thấy hành vi to gan của tiểu thư nhà mình, quan sát bốn phía, thấy không có ai lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt nhắc nhở “Tiểu thư, người như vậy nếu bị người khác trông thấy sẽ không tốt, người...” Bích Ngọc còn chưa càu nhàu xong, chỉ thấy Thượng Quan Tây Nguyệt không nhịn được khoát tay áo.
“Có gì ghê gớm đâu, chẳng phải để lộ cái chân thôi sao, có cần nghiêm trọng vậy không, ở thế giới kia ta còn mặc bikini, nếu ngươi nhìn thấy không chừng sẽ bất tỉnh mất.” Thượng Quan Tây Nguyệt rất thư thái, nói không suy nghĩ, nàng còn muốn ngâm mình một lát, cho nên nói không hề cố kỵ.
“Tiểu thư, thế giới kia là cái gì, bikini là cái gì.” Bích Ngọc sờ đầu không hiểu hỏi.
“Ngươi thật quê mùa, không phải là...” Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại chuẩn bị giải thích cho nàng hiểu, nhưng nhìn thấy người hỏi là Bích Ngọc, mới biết mình lại mơ mộng rồi. Ai, cứ luôn cho là mình còn ở thế kỷ 21, xem ra sau này lúc nói chuyện phải chú ý, nếu không thì thật không biết ngày nào đó lại lỡ miệng nói bậy cái gì nữa.
“Không có gì, Bích Ngọc, ngươi canh chừng giúp ta, có người đến thì báo với ta một tiếng.” Thượng Quan Tây Nguyệt liếc mắt, quay đầu lại, chân không ngừng bay nhảy trong nước, chơi vui đến quên cả trời đất.
Bích Ngọc thấy lời nói của mình không lọt vào lỗ tai của Thượng Quan Tây Nguyệt, không có cách nào khác, chỉ có thể thành thật đứng ở trên bờ trợn to hai mắt nhìn xem có ai tới hay không.
“Tiểu thư, mau lên đi, có người tới.” Bích Ngọc nhìn bốn phía, đột nhiên nhìn thấy phía trước có hai người đi tới, nàng cố gắng muốn nhìn rõ xem là ai, nhưng khoảng cách hơi xa, nên nhìn không rõ lắm.
Đang lúc Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ, liền nghe thấy tiếng la mất hứng này, diienxd@flleqysdnn bất đắc dĩ đành phải rút chân lên, đeo vớ, xỏ giày xong đứng lên, đã nhìn thấy một người mập mạp đi về phía nàng.
“Tiểu An, đây không phải là phế vật sao, ha ha!” Tên mập mạp chỉ vào mặt Thượng Quan Tây Nguyệt cười với tùy tùng sau lưng, bộ dáng giống như nhìn thấy được một chuyện rất buồn cười.
Thượng Quan Tây Nguyệt thản nhiên tự đắc, nhìn tên mập mạp không ngần ngại ức hiếp nàng, vẻ mặt nàng lạnh nhạt, xem ra trước kia tên gia hỏa này đã ức hiếp chủ nhân thân thể này không ít.
Tùy tùng đứng sau lưng nhìn thấy thiếu gia vui vẻ, không ngừng vuốt mông ngựa “Thiếu gia, đúng là phế vật đó, đúng, phế vật, vì sao nhìn thấy thiếu gia nhà ta không dập đầu thỉnh an.” Tiểu An ỷ vào thiếu gia nhà mình nên đã quen làm xằng làm bậy, nếu hắn biết Thượng Quan Tây Nguyệt đã sớm thay đổi, đánh chết hắn cũng không dám khiêu khích nàng.
Thượng Quan Tây Nguyệt còn chưa mở miệng, Bích Ngọc liền không nhịn được, đứng một bên chỉ vào hắn mắng to “Tên nô tài nhà ngươi làm càn, đây là đại tiểu thư, các ngươi nên thỉnh an nàng mới đúng, làm gì có đạo lý đại tiểu thư thỉnh an các ngươi.”
“Ha ha, Tiểu An, ta không nghe lầm chứ, cái phế vật này lại muốn ta thỉnh an nàng?” Tên mập mạp làm như nghe được chuyện gì đó buồn cười, cười không ngừng, thịt thừa trên mặt cũng rung động theo.
“Thiếu gia, ngươi không nghe lầm, phế vật này thật sự có ý đó.” Tiểu An không ngừng vuốt mông ngựa, nếu không phải tính tình Thượng Quan Tây Nguyệt mềm yếu, hắn sẽ không dám ức hiếp nàng như vậy, ở trong phủ này, bọn nô tài hèn mọn như hắn mỗi ngày đều bị ức hiếp đánh chửi, hiện tại có một đại tiểu thư mềm yếu để bọn hắn ức hiếp, hắn vui mừng còn không kịp nữa!
“Ha ha ha ha ha” cười một hồi lâu, đến khi thở không nổi mới ngừng lại “Tiểu An, đè phế vật kia xuống đất, bản thiếu gia phải dạy cho nàng biết cái gì gọi là thỉnh an.”
“Được” lấy được mệnh lệnh, Tiểu An vênh váo tự đắc đi đến trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, đang chuẩn bị động thủ, lại bị Thượng Quan Tây Nguyệt đá một cước lên đầu gối phải, đau đến nỗi đứng lên không nổi.
Tiểu An không hề nghĩ phế vật như nàng lại có thể động thủ đánh người, nên bị đá trúng “Ai da, đau chết ta rồi.” Tiểu An nằm rạp trên mặt đất ôm đầu gối hét to.
Thượng Quan Tây Nguyệt không để ý đến tiếng hét như heo bị thọc tiết của hắn, đi về phía trước hai bước, cao ngạo ngẩng đầu dùng cằm chỉ vào tên nam tử mập mạp hỏi Bích Ngọc “Bích Ngọc, con lợn này là ai!”