Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Bách Lý Hành như nhìn một tên ngốc, khinh thường mở miệng.
“Ta nói này Bách Lý Hành, ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi, trong mắt ta, ngươi chính là con ruồi thích đại tiện.”
Long Hạo Lăng nghe xong, nắm chặt nắm đấm, khóe miệng che giấu nụ cười.
Mà Bách Lý Thần không e sợ thiên hạ đại loạn, ra vẻ ngây thơ nghiêng đầu hỏi: “Tỷ tỷ, ý ngươi nói thái tử hoàng huynh là đống phân sao?”
“Ha ha” Bách Lý Gấm cũng nhịn không được nữa càn rỡ bật cười lớn tiếng.
Bách Lý Hành nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói mình là phân, tay nắm chặt thành quyền muốn lớn tiếng mắng người, thế nhưng thân phận thái tử không cho phép hắn nói ra những từ khó nghe như vậy.
Thượng Quan Lâm đứng bên cạnh cũng không khá hơn chút nào, nàng nghĩ đến lời của Thượng Quan Tây Nguyệt, con ruồi thích đại tiện, nàng không phải muốn nói mình là con ruồi, sau đó đi theo một tên thích đại tiện như Bách Lý Hành sao, bất tri bất giác, Thượng Quan Lâm đi theo mạch suy nghĩ của Thượng Quan Tây Nguyệt cũng xem Bách Lý Hành thành đống phân.
Ý này nếu để cho Thượng Quan Tây Nguyệt biết nhất định sẽ hô to oan uổng, đây chẳng qua là tùy tiện nghĩ ra, liền bị Thượng Quan Lâm cho rằng như vậy, não xoay chuyển cũng thật nhanh nha.
“Được rồi, biểu tỷ, Thượng Quan cô nương, các ngươi chớ ồn ào, tất cả đều là lỗi của ta.” Thanh âm Giang Ngọc Nhi nghẹn ngào nói, bộ dáng ướt át khiến người ta không đành lòng.
“Ngươi biết là tốt, lần sau đừng cố ý gây chuyện.” Thượng Quan Tây Nguyệt không lưu tình đâm xuyên qua ngực nàng.
Giang Ngọc Nhi cúi đầu, trong lòng càng không ngừng chửi mắng Thượng Quan Tây Nguyệt, khi dễ người, khi dễ người...
“Đã không còn việc gì, ta đi trước đây.”
“Chờ một chút, đại tỷ tỷ” Thượng Quan Lâm đột nhiên tiến lên ngăn nàng lại.
“Thế nào.” Thượng Quan Tây Nguyệt liếc mắt nhìn nàng.
Thượng Quan Lâm nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt trợn mắt, muốn trực tiếp đi lên đào con mắt nàng xuống.
“Đại tỷ, yến hội còn sớm, chúng ta cùng đến mái đình ngồi đi.” Thượng Quan Lâm chỉ đình nghỉ mát cách đó không xa.
Thượng Quan Tây Nguyệt vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy Thượng Quan Lâm và Giang Ngọc Nhi trao đổi ánh mắt, liền cảm thấy hứng thú, bản cô nương ngược lại muốn xem thử các ngươi có chiêu gì.
“Vậy đi thôi” Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần sóng vai đi qua đình nghỉ mát.
Thượng Quan Lâm sững sờ, không nghĩ tới nàng lại nhanh chóng đáp ứng như vậy, nàng còn chuẩn bị lí do để phản bác lại, bất quá như vậy cũng tốt, miễn cho mình phải lãng phí lời nói, đến lúc đó nàng lại mất mặt .
Đi vào đình nghỉ mát, Thượng Quan Tây Nguyệt tìm chỗ ngồi xuống, Bách Lý Thần cũng theo sát người nàng rồi ngồi xuống.
Đang lúc nhàm chán, ánh mắt Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên liếc về bàn tay Bách Lý Thần đang nắm tay mình, nàng đột nhiên phát hiện, hình như mỗi lần Bách Lý Thần nếu không nắm tay trái của mình, cũng sẽ đứng bên trái mình, không lâu về sau, nàng hỏi hắn nguyên nhân, Bách Lý Thần trả lời để nàng không thấy được ánh mắt lạnh của hắn.
Sau đó Long Hạo Lăng đi lên nhìn hai người nắm tay nhau, vẻ mặt không được tự nhiên nhìn về phía xa xa, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Sau đó đám người Bách Lý Hành cũng đi tới.
Giang Ngọc Nhi nhìn mọi người đều đến đông đủ, tìm đề tài “Ngồi không cũng nhàm chán, không bằng chúng ta lấy hoa làm đề tài làm một câu thơ, thế nào.”
“Tán thành, ngồi không đúng là rất nhàm chán.” Thượng Quan Lâm là người đầu tiên hưởng ứng .
“Cũng tốt” Bách Lý Hành cũng đồng ý.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy bộ dáng của các nàng, cười lạnh một tiếng, trò vặt này, có thể làm khó được người hiện đại xuyên như nàng sao, phải biết rằng thơ Lý Bạch Đỗ Phủ nàng có thể ngay lập tức đọc ra.
“Đã đồng ý, vậy thì để ta bắt đầu đi.” Giang Ngọc Nhi nói xong đưa lưng về phía mọi người suy tư.
“Vườn hoa, vạn hoa hương đầy trời
Một mùi thơm ngát xông vào mũi
Chợt có hoa hồng xuất hiện
Từ đó luôn luôn cười “
Nghe Giang Ngọc Nhi làm thơ, Thượng Quan Tây Nguyệt thầm nghĩ, còn có chút kiến thức văn học.