Thượng Quan Lâm đứng một bên thấy hình như Long Hạo Lăng và Bách Lý Gấm có quen biết với Thượng Quan Tây Nguyệt, nên ghen tỵ đỏ mắt.
“Thì ra Long thiếu chủ và Gấm thế tử có quen biết với Đại tỷ của ta.” Thượng Quan Lâm giả bộ vui vẻ nói.
“Gặp mặt một lần” Long Hạo Lăng sợ người khác hiểu lầm Thượng Quan Tây Nguyệt, lo lắng mình mang đến phiền phức cho nàng, cho nên cũng lựa lời để nói.
Bách Lý Gấm dửng dưng lại không suy nghĩ đến phương diện này: “Đó là đương nhiên, ta và Nguyệt nhi là bạn tốt.”
“Thì ra là như vậy, đại tỷ thật sự có phúc lớn, có thể kết giao bằng hữu với Gấm thế tử.”
“Không, là ta có phúc lớn, có thể kết giao bằng hữu với Nguyệt nhi.” Bách Lý Gấm không đồng ý với lời nói của Thượng Quan Lâm, giọng điệu không thân thiện, uốn nắn lại.
Thượng Quan Lâm bị Bách Lý Gấm làm cho nghẹn họng, không nói gì, sắc mặt lúng túng nhìn Bách Lý Hành, hi vọng hắn có thể giải vây cho mình.
Nhưng khi nàng nhìn thấy ánh mắt Bách Lý Hành dán chặt lên người Thượng Quan Tây Nguyệt, lập tức hận đến nghiến răng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Nữ tử đứng bên cạnh vừa thấy bộ dáng lúng túng của Thượng Quan Lâm, đi lên phía trước nhún người một cái “Đúng vậy, Gấm thế tử và đại tỷ đều là người có phúc khí.”
Thượng Quan Tây Nguyệt cau mày nhìn người đang nói chuyện, nàng mặc quần áo màu hồng phấn, có cảm giác giống Bích Ngọc, nhưng nàng không biết nàng ta là ai.
“Ngươi là ai, ta không nhớ mình có muội muội như ngươi?”
Sau khi nữ tử nghe thấy cũng không tỏ vẻ khó chịu, vẫn bình tĩnh như cũ.
“Đại tỷ không biết ta sao, ta là biểu muội của Thượng Quan Lâm, Giang Ngọc Nhi, cũng coi như là biểu muội của ngươi.”
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe nàng nói vậy, không tự chủ được rùng mình một cái,có lầm hay không, biểu muội? Ngay cả Thượng Quan Lâm nàng còn không để vào mắt, sao có thể đặt một biểu muội không thân thiết như ngươi vào mắt.
“Đừng, ngươi cũng đừng tự xưng biểu muội với ta, ta với ngươi không quen.”
Thượng Quan Tây Nguyệt không lưu tình chút nào, lời nói của nàng làm cho Giang Ngọc Nhi đang bình tĩnh lại biến sắc, khóe miệng cứng ngắc giật giật, giữ cho mình thật tỉnh táo.
“Đại tỷ, ngươi...”
“Ta không phải đã nói rồi sao, đừng gọi ta là đại tỷ, gọi ta là Thượng Quan cô nương.” Thượng Quan Tây Nguyệt thấy nàng nghe không hiểu, không nhịn được lặp lại lần nữa.
“Ta... Thượng Quan cô nương” Hai mắt Giang Ngọc Nhi lập tức trở nên đỏ rừng rực, giống như bị cả thiên hạ ủy khuất vậy.
Nhìn đến đây, rốt cục Thượng Quan Lâm cũng chờ đến cơ hội.
“Đại tỷ, ngươi đừng quá đáng, Ngọc nhi chỉ muốn tạo quan hệ tốt với ngươi, vì sao ngươi lại nói nàng như vậy. “ Thượng Quan Lâm vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Bách Lý Hành, quả nhiên nghe được câu này, ánh mắt đang nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt của Bách Lý Hành lập tức trở nên chán ghét.
Thượng Quan Tây Nguyệt buồn cười nhìn hai biểu tỷ muội một xướng một họa, ở trong lòng thầm cho các nàng một like, kỹ thuật diễn xuất có thể đạt giải ảnh hậu nha.
“Ngươi nói chuyện thật hay, ngươi nói những lời vừa rồi của ta là thiên lý bất dung, không phải ta chỉ yêu cầu nàng ta gọi ta là Thượng Quan cô nương thôi sao, như vậy cũng không được ư?”
“Ngươi... Ta...” Bị hỏi đến á khẩu, Thượng Quan Lâm quay đầu nhìn về phía Bách Lý Hành.
Bách Lý Hành thấy giai nhân dùng ánh mắt ái mộ tin tưởng nhìn mình, lập tức không có đầu óc ra mặt cho nàng.
“Thượng Quan Tây Nguyệt, sao ngươi lại không biết tốt xấu như thế, Giang cô nương gọi ngươi đại tỷ là để ngươi mắt, ngươi còn không biết tốt xấu phản bác, có phải bởi vì dáng dấp Giang cô nương dễ nhìn hơn ngươi, nên ngươi ghen ghét, loại đố phụ như ngươi, ta sẽ không bao giờ cưới ngươi.”
Cái gì, ta cũng không thèm để ngươi vào mắt, Bách Lý Hành không có đầu óc, não tàn không thông minh cũng có thể lên làm thái tử ư? Tây Lăng Quốc không còn ai nữa sao?