Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 92: Chương 92: Đại tỷ tỷ luôn ức hiếp ta.




Thượng Quan Lâm giật giật da mặt cứng ngắc của mình, miễn cưỡng vui cười nhìn Giang Nguyên “Biểu ca, thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là có một ít việc nhỏ cần biểu ca giúp đỡ.”

Giang Nguyên nghe giọng Thượng Quan Lâm nũng nịu, nhìn nàng thẹn thùng, lòng ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể lập tức ôm nàng vào trong ngực.

“Biểu muội nói đi, biểu ca tình nguyện xông pha khói lửa vì ngươi, không chối từ.” Giang Nguyên khí thế hứa hẹn, hi vọng mỹ nhân chú ý tới hắn nhiều một chút.

Vị biểu muội này từ nhỏ đã là mỹ nhân, lớn lên dáng vẻ càng thướt tha mềm mại, khiến người khác nhìn thấy đều vui vẻ.

“Biểu ca, là ngươi nói đó” Thượng Quan Lâm lấy khăn tay che miệng khinh thường “Không nghiêm trọng như vậy đâu, ngươi đưa lỗ tai tới đây!”

Giang Nguyên nghe có cơ hội tới gần biểu muội, không kịp chờ đợi rướn cổ lên ghé lỗ tai sát vào Thượng Quan Lâm, mùi thơm son phấn trên người Thượng Quan Lâm tỏa ra.

Giang Nguyên dựa vào càng ngày càng gần, khi Thượng Quan Lâm ngửi mùi trên người Giang Nguyên, suýt nữa nôn mửa, nàng lặng lẽ quay đầu hít sâu một hơi, sau đó dùng khăn thêu che mũi lại, nhanh chóng ghé vào lỗ tai hắn nói.

“Chính là như vậy, biểu ca, ngươi tình nguyện giúp ta không?”

“Chuyện này. . .” Giang Nguyên có chút do dự, dù sao đối phương cũng là đích nữ của Thượng Quan gia, huống chi phía sau nàng còn có hoàng hậu chống lưng.

Thượng Quan Lâm trông thấy Giang Nguyên do dự, lập tức gấp gáp, nếu hắn không đồng ý kế hoạch thì biết làm sao đây.

Một lát sau, hình như đã quyết tâm, trong mắt nàng chuyển động thừa dịp Giang Nguyên không phát hiện, dùng tay hung hăng nhéo mình một cái, sau đó ngẩng đầu dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Giang Nguyên.

“Biểu ca, thật ra cũng không phải ta có ý xấu với tỷ tỷ, nhưng...Nhưng tỷ tỷ luôn ức hiếp ta, cho nên ta... Ta chỉ muốn cho nàng một bài học, nếu biểu ca khó xử, vậy quên đi.” Thượng Quan Lâm nói xong cố ý giả bộ chuẩn bị xuống xe ngựa, nhưng lại hi vọng Giang Nguyên giữ nàng lại.

Quả nhiên, vừa thấy biểu cảm thương tâm của Thượng Quan Lâm, Giang Nguyên kìm nén không được, giựt mạnh cánh tay Thượng Quan Lâm, ôm nàng vào trong ngực của mình “Biểu muội, đừng khóc, ngươi nói thế nào ta sẽ làm thế đó.” Giang Nguyên hài lòng ôm chặt giai nhân trong ngực, ngửi ngửi mùi thơm trên người Thượng Quan Lâm, hài lòng nhắm hai mắt lại.

Thượng Quan Lâm không ngờ Giang Nguyên sẽ lớn mật như thế, nhất thời không có phòng bị nên bị ngã vào trong ngực của hắn, mùi hương trên người hắn bay vào lỗ mũi Thượng Quan Lâm. Thượng Quan Lâm vội vàng dùng thêu khăn che mũi lại, nhẫn nhịn một chút nhưng cuối cùng chịu không nổi nữa đẩy hắn ra.

“Ọe...” Thượng Quan Lâm quay mặt qua bên cạnh nôn khan vài tiếng.

Thật sự buồn nôn, rốt cuộc đây là mùi gì, lại khó ngửi như vậy.

“Sao vậy, biểu muội” Giang Nguyên nhìn thấy biểu muội mình ngưỡng mộ đẩy mình ra, vội vàng tiến lên.

Lúc đầu Thượng Quan Lâm còn thấy tốt, nhưng khi Giang Nguyên khẽ dựa gần, mùi hương đó lại bay đến, nàng nhanh chóng che mũi, vừa xuống xe ngựa vừa nói “Biểu ca, có lẽ ở trên xe ngựa lâu hơi choáng đầu, ngươi chờ ta ở đây một lát, ta lập tức tới ngay.”

Nói xong vội vàng chạy vào trong phủ, khi mùi hoa thơm nức mũi bay đến, Thượng Quan Lâm mới nhẹ nhàng thở ra.

“Tiểu thư, bây giờ ngươi muốn đi đâu.” Thanh Hà theo sát phía sau hỏi.

Thượng Quan Lâm không trả lời nàng, bước chân nhanh chóng đi đến nơi ở của Thượng Quan Tây Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.