Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 91: Chương 91: Nhìn xem ta có chỉnh chết nàng ta không.




Khi bọn họ nói xong, trên nóc nhà có một người bay đi.

“Chủ tử” Người trên nóc nhà bay đến phía sau một căn nhà, cung kính quỳ gối trước mặt một người.

“Đứng lên đi” Người kia xoay người lại, thì ra là Bách Lý Thần.

“Thế nào.”

Gần đây Bách Lý Thần luôn sai Đông Nhật đi quan sát tình huống của Thượng Quan Tây Nguyệt, sau đó trở về báo cáo cho hắn biết.

“Chủ tử, người không biết đâu.” Đông Nhật bắt đầu kể lại chuyện từ lúc Thượng Quan Dục rơi xuống nước đến cuối cùng, vừa nói vừa quơ tay múa chân, diễn tả rất đặc sắc. Nói xong câu cuối cùng, sắc mặt Bách Lý Thần trở nên nghiêm túc.

“Ngươi nói bọn họ chuẩn bị đối phó Nguyệt nhi sao.” Chết tiệt, người của ta cũng dám động, xem ra không cho các ngươi nếm thử đau khổ các ngươi sẽ không biết điều.

“Đường ca, các ngươi đang nói gì, ai muốn đối phó Nguyệt nhi.” Bách Lý Gấm không mời mà tới, nghênh ngang đi đến. Đúng lúc nghe thấy Nguyệt nhi, liền quan tâm hỏi.

Bách Lý Thần cau mày nhìn Bách Lý Gấm, ám vệ trong phủ dùng để làm gì, ngay cả hắn cũng không ngăn được, để bọn hắn ở đây để làm gì.

Đông Nhật phát hiện Bách Lý Thần nhìn mình chằm chằm, uất ức chớp mắt, gia, chuyện này không thể trách chúng ta, ngài phải biết rõ tên đường đệ tiểu ma đầu của ngài, chúng ta thật sự không ngăn được.

Bách Lý Thần cũng biết đường đệ là người không an phận, nên cũng không so đo với bọn hắn.

“Tại sao ngươi lại chạy tới đây, lần sau trước khi đến nên thông báo một tiếng.”

Bách Lý Gấm không thèm quan tâm hắn làm mặt lạnh, dù sao từ nhỏ đến lớn đều đã quen rồi.

“Đường ca, ta đến mà còn phải thông báo thì quá khách sáo rồi.”

Mặt Bách Lý Thần không thay đổi nhìn hắn, cuối cùng không để ý hắn, để Đông Nhật tiếp tục nói.

“Bọn họ thật sự muốn đối phó Thượng Quan tiểu thư, còn nói muốn tìm biểu ca hỗ trợ, nhưng vì bọn họ nói quá nhỏ nên thuộc hạ nghe không được bọn họ sẽ đối phó thế nào.” Đông Nhật nói toàn bộ những gì mình nghe được cho Bách Lý Thần.

“Biểu ca? Người đó chắc là Giang Nguyên, Đông Nhật, ngươi tiếp tục quan sát, có tin tức gì phải lập tức nói cho ta biết.”

“Được” Đông Nhật tung người một cái liền biến mất.

“Đường ca, xảy ra chuyện gì, ai muốn đối phó Nguyệt nhi.” Bách Lý Gấm cũng không còn cười đùa tí tửng nữa, đáng chết, rốt cục là ai muốn đối phó Nguyệt nhi,  nàng là bạn tốt của mình, ai dám đối phó nàng hắn sẽ sống chết với kẻ đó, nếu để cho ta biết ai to gan như vậy, xem ta có lột da hắn không.

Bách Lý Thần nhìn bộ dáng Bách Lý Gấm quan tâm, cũng không giấu diếm, kể lại những gì Đông Nhật nói với hắn khi nãy.

“Cái gì? Là nàng ta, xem ta có chỉnh chết nàng ta không!” Bách Lý Gấm nghe thấy Thượng Quan Lâm lại muốn đối phó Nguyệt nhi, tính nôn nóng trong người nổi lên, chuẩn bị chạy tới phủ Thừa tướng hành hung nàng ta một trận, xem thử lần sau nàng ta còn dám hay không.

Bách Lý Thần vươn tay ngăn Bách Lý Gấm lại “Đừng nóng vội, trước tiên yên lặng theo dõi đã, bây giờ chúng ta đi tìm Lăng. “

Bách Lý Gấm giật khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói nữa, trước tiên chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Bách Lý Thần.

Ngoài cửa phủ Thừa tướng, trong một chiếc xe ngựa, một nam một nữ nằm sát vào nhau.

“Biểu muội, không biết hôm nay tìm biểu ca có chuyện gì vậy!” Nam nhân bên cạnh mặc trường sam màu trắng, gầy trơ cả xương, quần áo lỏng lẻo khoác trên người, đôi mắt đắm đuối nhìn dáng người mỹ lệ của Thượng Quan Lâm từ trên xuống dưới. Hắn là Giang Nguyên.

Trong lòng Thượng Quan Lâm không ngừng khuyên bảo mình phải tỉnh táo, nàng cố hết sức nhẫn nại, kiên nhẫn, nếu không phải để đạt được mục đích, ai tình nguyện ngồi chung với con khỉ này chứ. Còn phải chịu đựng ánh mắt ham muốn của hắn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.