“Bích Ngọc, ngươi nhìn hắn xem, có giống Trư Bát Giới Trư Bát Giới rơi vào thùng nước rửa chén không.” Thượng Quan Tây Nguyệt vừa nhìn Thượng Quan Dục vùng vẫy trong nước, vừa trêu ghẹo hắn.
“Phốc” Bích Ngọc nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt dùng câu này để hình dung hắn, nhìn lại thân thể mập mạp của Thượng Quan Dục không ngừng giãy dụa trong nước, đừng nói là giống, phải nói là rất giống mới đúng.
Tiểu An ngồi dưới đất không thể đứng dậy thấy Thượng Quan Dục rơi xuống trong nước, há to miệng, trong lúc nhất thời ngẩn người ra, đợi hắn lấy lại tinh thần, Thượng Quan Dục đã không còn hơi sức kêu cứu. Đầu của hắn cũng chầm chậm chìm vào trong nước.
“Người đâu mau tới đây, thiếu gia rơi xuống nước, mau tới đây, cứu thiếu gia đi.” Tiểu An lớn tiếng kêu cứu, thiếu gia là tính mạng của Nhị di nương, nếu thiếu gia chết đuối, nhất định hắn cũng không thể sống, nghĩ đến thủ đoạn tra tấn người đến sống không bằng chết của Nhị di nương, Tiểu An không tự chủ run lên, tiếng gọi càng lúc càng lớn, tới lúc cuống họng muốn tắt tiếng, rốt cục hai tên nô tài gần đó mới nghe thấy tiếng la chạy tới.
“Nhanh, thiếu gia rơi xuống nước, các ngươi mau cứu hắn cứu lên.” Tiểu An xoay mông chỉ vào hồ nước nói.
Hai nô tài nghe thấy thiếu gia rơi xuống nước, lập tức nhảy xuống nước không do dự, cứu Thượng Quan Dục đang chìm trong nước lên.
Không thể không nói. Thượng Quan Dục thực sự quá béo, một nô tài không thể ôm nổi eo của hắn, rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng cách một người nắm hai bên nách Thượng Quan Dục, một người ôm hai chân của hắn, chậm rãi bơi vào bờ.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn bị Thượng Quan Dục kéo ở trong nước, cũng không đưa tay kéo hắn lên, mà chỉ đứng nhìn hai tên nô tài dốc hết sức kéo Thượng Quan Dục lên bờ.
Ngu xuẩn, để xem lần sau ngươi có dám gây sự nữa không, lần này biết sự lợi hại của ta chưa.
“Thiếu gia.” Tiểu An nhìn Thượng Quan Dục không cử động, bi thống hô to, lần này thảm rồi, nhất định mình cũng sẽ bị chôn cùng. Nghĩ như vậy, nước mắt nước mũi ào ào chảy xuống.
Tiểu An không ngừng lết cái mông, chà xát đến mức nổi bóng, rốt cục cũng đến bên cạnh Thượng Quan Dục.
“Thiếu gia, người tỉnh lại đi, người chết rồi nô tài làm sao bây giờ.” Tiểu An nằm sấp trên cái bụng tròn vo của Thượng Quan Dục thương tâm khóc. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu hung tợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.
“Phế...” Vừa nói một chữ, Tiểu An lập tức dừng lại, đầu gối còn đau, giống như đang nhắc nhở hắn không thể tuỳ tiện đắc tội nàng.
“Ta cho ngươi biết, Nhị phu nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Tiểu An nói xong dùng bàn tay bẩn thỉu lau nước mắt.
“Nhị phu nhân? Từ lúc nào trong phủ lại có thêm một vị phu nhân mà ta lại không biết vậy? Chẳng lẽ người ngươi nói là Nhị di nương?” Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt của hắn hỏi liên tiếp mấy câu.
“Chuyện này. . . Chuyện này. . .” Tiểu An nhìn thấy ánh mắt soi mói của Thượng Quan Tây Nguyệt, khẩn trương nói không nên lời.
“Di nương vĩnh viễn chỉ là di nương, một tiện thiếp lại vọng tưởng trở thành phu nhân? Ngươi nói thử xem, rốt cuộc nàng ta là di nương hay là phu nhân!” Thượng Quan Tây Nguyệt không chớp mắt nhìn hắn, giống như nếu hắn không nói ra đáp án khiến mình hài lòng, hậu quả sẽ rất khó lường.
Lúc này trong lòng Tiểu An cũng vô cùng rối rắm, nếu trả lời là di nương mà để người khác biết, hắn sẽ nếm mùi đau khổ, nhưng nếu trả lời là phu nhân, thì không biết nữ nhân trước mắt này sẽ làm gì để chỉnh hắn nữa, suy nghĩ một lúc, vẫn nên giải quyết tình cảnh trước mắt đã.
Còn về phía phu nhân, chỉ cần giấu kín sẽ không ai biết.