CHƯƠNG 2
“Ách. . .” Quảng Vĩ Đông hoang mang dừng lại, Đại tiểu thư này cư nhiên biết tên của mình?
Ngô Khởi Đình hai tay vòng trước ngực, khinh thường mà liếc y.
“Tôi biết anh là bạn bè của Dục Phong .” Cô tiếp tục nói.
“Không phải, học chung lớp thôi.” Quảng Vĩ Đông vội vàng sửa lại, nghe khẩu khí của nàng, hình như là biết mình .
“Anh thật là người hiểu chuyện.” Giọng của đối phương không hảo nói: “ Bất quá đối với Dục Phong mà nói, anh là người đặc biệt đi?”
“Tôi không biết.” Quảng Vĩ Đông cảm thấy nói chuyện với nữ nhân này không được tự nhiên, không muốn tiếp tục cùng cô nói chuyện: “Xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Này.” Ngô Khởi Đình đưa cho y một thiệp mời thiết kế tinh mỹ.
Quảng Vĩ Đông thoải mái tiếp nhận, nhìn cũng không nhìn liền chuẩn bị chạy lấy người.
“Từ từ.” Ngô Khởi Đình liền vội vàng giữ y lại.”Anh không mở ra xem sao?”
“Trở về xem không được sao?” Quảng Vĩ Đông bĩu môi trả lời.
“Phiền anh hiện tại liền xem đi.” Ngô Khởi Đình có chút tức giận nói.
“Nga. . .” Quảng Vĩ Đông ngại phiền toái mở thiệp ra.
Đó là một thiệp mời đính hôn, diễn viên nam và diễn viên nữ là Lý Dục Phong cùng Ngô Khởi Đình.
Thấy y thật sự nhìn, Ngô Khởi Đình thở một hơi, lập tức đắc ý nói: “Dục Phong tuần sau sẽ đính hôn với tôi , địa điểm là khách sạn quốc tế, đến lúc đó mời anh cần phải đúng giờ tham gia.”
Quảng Vĩ Đông nhíu nhíu mày, cũng không có lộ ra biểu tình bị đả kích như cô mong muốn , tiếp theo liền thần tình khó hiểu hỏi: “Lý Dục Phong cùng cô đính hôn đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?”
Ngô Khởi Đình cho rằng y là đang giả bộ, càng thêm đả kích y nói: “Quả thật không có liên quan gì tới anh, bất quá là cho anh cơ hội nhận rõ thân phận của mình thôi. Chờ khi chúng tôi đã kết hôn, Dục Phong cùng anh liền không có quan hệ.”
Quảng Vĩ Đông rốt cục hiểu ra một chút vấn đề , khẩu khí của cô Ngô Khởi Đình này rất chua chát, giống như đang muốn làm khó dễ mình, y không nhớ rõ mình khi nào thì đắc tội qua cô a.
Y còn đang đem Ngô Khởi Đình quan sát một chút , rõ ràng phát hiện, nguyên lai cô chính là người ngày đó cùng Lý Dục Phong ở trong hoa viên hôn nhau! Khó trách mình vừa rồi cảm thấy cô quen mắt như vậy.
Lý Dục Phong nếu cùng nữ nhân này lưỡng tình tương duyệt, lại chuẩn bị đính hôn , hiện tại tới đây châm chọc khiêu khích mình là có ý tứ gì? Quảng Vĩ Đông hoàn toàn không có hảo cảm với nàng.
”Vậy sao? Kia chúc mừng các người.” Khẩu khí của y có điểm biến hóa, Ngô Khởi Đình biết y động khí , càng thêm dũng cảm nói: “Cảm tạ anh nga, tuy rằng không biết anh có bao nhiêu thành ý. Anh nhất định là lần đầu tiên nghe chuyện Dục Phong đính hôn đi? Kỳ thật hôn sự của chúng tôi trước đây đã có rồi, chẳng qua hiện tại mới tổ chức hôn lễ mà thôi.”
”Đúng vậy nga , chúc mừng chúc mừng.” Quảng Vĩ Đông thầm nghĩ phải nhanh chuồn thôi
.”Không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
“Chờ một chút.” Ngô Khởi Đình đương nhiên sẽ không buông tha y như vậy.
“Còn có việc gì sao?” Quảng Vĩ Đông bắt đầu không kiên nhẫn.
“Không có gì, tôi là nghĩ muốn lấy thân phận vị hôn thê của Dục Phong , hảo tâm nhắc nhở anh một chút.” Cô vênh váo tự đắc nói: “Từ xưa đến nay, nam nhân có tiền có thế đều là người phong lưu , thích nơi nơi lưu tình, đặc biệt là nam nhân đứng ở đỉnh này , thì không có khả năng chỉ cột vào trên người một nữ nhân , không ít người nam nữ đều ăn, tôi đối với những thứ này hiểu rất rõ.”
Quảng Vĩ Đông nghe như vậy cũng không rõ cô muốn biểu đạt cái gì. Chỉ nghe cô tiếp tục nói: “Tôi nếu lựa chọn Dục Phong làm trượng phu của tôi, tự nhiên cũng phải biết , nam nhân xuất sắc như Dục Phong , người yêu thương nhung nhớ hắn so với sao trên trời còn nhiều hơn, tôi sẽ không để ý hắn ở bên ngoài có bao nhiêu tình nhân .”
“Nga, cho nên ?” Rốt cuộc trọng điểm cô muốn nói là gì? Quảng Vĩ Đông càng nghĩ càng nhức đầu.
“Dục Phong đối đồng tính có hứng thú, tôi không cảm thấy điều này có vấn đề gì, hắn thích kết giao với ai , tôi cũng sẽ không can thiệp. Nếu ngay cả loại bao dung này cũng không có, cũng không đủ tư cách làm một nửa của hắn .” Cô tiếp tục tự lẩm bẩm.
“Cái kia. . . Xin lỗi, nếu cô không nói rõ điều cô muốn nói, tôi phải đi trước . . .” Quảng Vĩ Đông uyển chuyển nhắc nhở.
“Điều tôi muốn nói chính là, ” Ngô Khởi Đình ngưỡng chiếc cằm trắng noãn khéo léo , kiêu căng nói: “Anh cho là Dục Phong hiện tại coi trọng anh, anh chính người hắn yêu sao? Xin anh hiểu rõ một chút, người đặc biệt như Dục Phong , cũng không dễ dàng động tâm với người bình thường đâu, người xứng cùng hắn đứng chung một chỗ, chỉ có người tiêu chuẩn ngang với hắn thôi.”
Quảng Vĩ Đông im lặng nghe xong, rốt cục hiểu rõ , y cũng không phải đầu đá, trả lời lại một cách mỉa mai : ”Đúng vậy a, người có tiêu chuẩn cùng Lý Dục Phong ngang nhau , cũng chỉ có cô xứng đáng, là ý tứ này đi? Phàm nhân như tôi không có tư cách cùng mấy ngươi như tiên các người đứng cùng một chỗ, vậy cô hiện tại đứng ở đây làm gì? Không sợ thân phận tuột lại , hại cô không được thành tiên sao?”
“Anh. . .” Ngô Khởi Đình bị chọc giận, nói lắp một chút: “Anh. . . Anh đừng tưởng rằng. . . Nghĩ Dục Phong hiện tại coi trọng anh anh liền kiêu ngạo ! Nam nhân như anh tôi đã thấy rất nhiều, hắn mới không coi trọng anh! Không bao lâu hắn sẽ chán anh thôi !”
Nữ nhân này càng ngày càng kỳ cục , mình lại không làm gì, tại sao phải để nàng sủa bậy a? Quảng Vĩ Đông giơ thiệp mời trong tay lên, khinh thường mở miệng: “Cô không phải là nghĩ tôi cùng Lý Dục Phong có quan hệ gì thân mật, cho nên muốn tới đây đả kích tôi đi? Thật tức cười, tôi ước gì hắn không coi trọng tôi thì có. Chính cô không phải nói cô thật vĩ đại sao, sẽ không can thiệp chuyện của hắn sao? Kia hiện tại tới đây phiền tôi là có ý tứ gì? Tiên nữ đại nhân? Cô thật đúng là không hợp lý nha.”
“Anh. . . Anh. . .” Ngô Khởi Đình không nghĩ tới miệng y lợi hại như vậy, tức giận đến mặt đỏ lên, nói không ra lời.
“Anh cái gì mà anh? Tiên nữ đại nhân nói không được nữa sao?” Quảng Vĩ Đông đem thiệp mời ném lại.”Cái gì tiệc đính hôn, tiểu nhân không có tư cách tham gia, một mình tiên nữ đại nhân cô tham gia đi, chúc mừng chúc mừng, chúc các ngươi răng long đầu bạc sinh con trai phát tài nga, cáo từ.”
Quảng Vĩ Đông hai tay nắm dây lưng, huýt sáo nghênh ngang mà rời đi.
Đàn vi-ô-lông cùng đàn dương cầm hợp tấu phiêu đãng ở trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ , tốp năm tốp ba thân sĩ thục nữ ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp , chuyện trò vui vẻ. Thức ăn tinh xảo bày đầy trên bàn ăn dài tuyết trắng , cùng một tòa Kim Tự Tháp từ hơn mười cái ly đế cao xây thành, rượu hương vị táo trong chén dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống tản mát ra màu kim hoàng sáng bóng.
Diễn viên của yến hội —— Lý Dục Phong, mặc ba kiện áo bành tô màu đen , tóc dài tới thắt lưng lấy khăn màu lụa tím buộc lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ một mảnh lạnh nhạt. Lúc này, hắn đang đi theo ba và ông ngọai , cùng vài tên nam tử khí độ bất phàm tán gẫu.
“Nghe nói Lý công tử đã bắt đầu tiếp quản chuyện của công ty đi ?” Một gã trung niên thân sĩ hỏi.
”Đúng vậy, xin bá bá chỉ giáo nhiều.” Lý Dục Phong khách sáo nói.
Ông ngọai Lý Dục Phong không phải không có kiêu ngạo mà xen mồm: “Hắn năm kia bắt đầu tiếp nhận , hơn nữa bắt đầu rất tốt, giúp tôi không ít chuyện.”
Ông khoảng sáu mươi lăm tuổi , mặc dù tóc trắng xóa, nhưng thần tình hồng quang, khí độ bất phàm.
“Ân lão thật sự là phúc khí hảo, có một tôn tử xuất sắc như vậy.” Trung niên nam tử hâm mộ nói: “Đứa nhỏ hư nhà tôi nếu có một nửa như Lý công tử , tôi liền cảm thấy mỹ mãn .”
“Đâu có đâu có. . .” Ân Văn Sinh khiêm tốn.
“Lý công tử năm nay còn đang học trung học sao?”
”Đúng vậy .” Lý Dục Phong lễ phép trả lời.
“Thật sự là hậu sinh khả uý* a. . .”
*hậu sinh khả úy: kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh.
Một nam tử khác tiếp lời: “Lý công tử chẳng những tài cán xuất sắc, diện mạo cũng rất nổi bật.”
“Ngài quá khen.” Lý Dục Phong không có biểu tình trả lời.
Nam tử tiếp tục mở miệng khen: “Lý lão gia cũng là đại soái ca, bất quá bộ dạng Lý công tử có chút giống mẹ đi? Nghe nói Lý phu nhân là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, khó trách đứa con khôi ngô tuấn tú như vậy.”
Ân Văn Sinh vốn đang vui tươi hớn hở , vừa nghe đối phương nhắc tới nữ nhi của mình, thần sắc lập tức biến đổi, sắc mặt nhất thời liền xa sầm. Nam tử không ý thức được, còn muốn tiếp tục nói tiếp. Nam nhân đứng ở bên cạnh hắn bất động thanh sắc khẽ đẩy hắn một cái, hắn mới vội vàng khép miệng lại.
“Lý phu nhân qua đời đã lâu rồi. . .” Đối phương dán bên tai hắn thấp giọng nói.
“Ách. . .” Biểu tình nam tử liền xấu hổ, vội vàng nói: “Thật có lỗi, Ân lão, tôi không biết. . .”
Cho dù đối phương cũng là nhân vật có thân phận địa vị, nhưng Ân Văn Sinh là kẻ đứng đầu, cho nên không chút nào kiêng nể mà thể hiện rõ cơn giận của mình.
Ân Văn Sinh cau mày nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nói (nhắc) lại. So với ông, Lý Thuận Hoành thì rộng lượng hơn, cười cười nói: “Không có việc gì, người không biết không có tội .”
Nam tử nói sai vội vàng thay đổi đề tài, mọi người lúc này mới hàn huyên lại. Lý Dục Phong lơ đãng mà nghe, lặng lẽ nhìn chăm chú bốn phía, tìm kiếm bóng dáng “Người nào đó” ——
Quảng Vĩ Đông ngồi trên ghế sa lon ở sân , buồn tới phát chán, liên tiếp ngáp ba cái.
Đây là cái yến hội quỷ gì , còn muốn tiếp tục tới khi nào a? Quảng Vĩ Đông nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay , y đã có điểm mệt mỏi, muốn…về nhà quá
Quảng Vĩ Đông thực hối hận khi hôm nay lúc ra khỏi cửa trường không đào tẩu, cho nên mới bị đưa tới đây, còn bị ép thay một thân lễ phục tây trang câu nệ muốn chết, hiện tại ngồi ở đây giống như một thằng ngốc, thật sự là khổ thân!
Y còn đang than thở, một nữ phó cách đó không xa đang sắp xếp thức ăn lại khiến cho y chú ý. Quảng Vĩ Đông quay đầu nhìn kỹ, hình như lại là một mỹ nữ khác. Quảng Vĩ Đông đang muốn xác nhận, một nam nhân trung niên vóc dáng bụng bia đi tới phía nữ phó kia.
Hai người kia nói nói mấy câu, không biết như thế nào, mặt nữ phó lộ vẻ khó xử. Quảng Vĩ Đông thấy nam tử kia đưa cô ra ngoài, nghĩ thầm tên mập mạp kia nhất định sẽ vô lễ với mỹ nữ , xuất phát từ hảo cảm đối với mỹ nữ, y nhiều chuyện đứng lên, đi theo.
Y đi theo hai người tới hoa viên bên ngoài , nơi đó đủ loại hoa cỏ cây cối, hai người đi vào liền mất bóng dáng, Quảng Vĩ Đông đang buồn phiền có nên đi tìm hay không, chợt nghe tiếng nói bên cạnh truyền đến.
“Thái tiên sinh. . . Ông không nên như vậy. . .” Một đạo âm thanh xinh đẹp truyền tới.
“Đừng sợ, nơi này không có người tới đâu. . .” Tiếp theo là một giọng nam đáng khinh.
Quảng Vĩ Đông phóng nhẹ cước bộ đi qua , ở trong một mảnh cây cối phát hiện mục tiêu.
Tên mập mạp họ Thái kia cầm một cái hộp nhỏ, vòng cổ kim cương bên trong cái hộp ở trong bóng tối lóe ra quang mang xinh đẹp.
“Tiểu mỹ nhân, đây là anh cố ý cho người làm , em có thích không?” Bàn tay mập mạp tiến vào trong quần áo của nữ phó , xoa nắn bộ ngực đầy đặn của cô.
“Nga. . .” Nữ phó tiếp nhận vòng cổ kia, than nhẹ : “Đẹp quá nga. . .”
“Vù vù. . . Em đẹp hơn. . .” Mập mạp cởi y phục của nàng ra, tham lam mà ở trước ngực cô ngửi .
Tiểu nữ phó đem vòng cổ nhét vào trong túi , tựa vào trên thân cây, ngoài miệng nói “Không cần . . .”, nhưng không có thật sự dùng sức đẩy đại đầu heo nằm úp sấp ở trên người mình ra.
Quảng Vĩ Đông bị tình cảnh này dọa sợ, không biết có nên nhúng tay vào hay không.
“Thái tiên sinh. . . Nhĩ hảo hư hỏng nga. . . Cắn người ta đau quá. . .” Nữ phó làm nũng nói.
“Hô. . . Hô. . . Vậy em đến cắn anh đi.” Nam tử thuần thục mà cởi quần, lộ ra cái chân đầy lông , còn có một đống lông đen tuyền ngay vật kia.
Người hầu mỹ nữ quỳ xuống trước vật kia, cái đó của đầu heo kia rất nhỏ, cơ hồ đã bị lông che lấp. Mỹ nữ thuần thục mà cầm phân thân của hắn, ngậm phân thân ngắn nhỏ bắt đầu hút.
Nam nhân thoải mái mà thở dốc , nam cái màu đen ngắn nhỏ mà nhiều nếp nhăn ở trong cái miệng nhỏ nhắn ướt át kiều diễm của mỹ nữ ra vào,
Quảng Vĩ Đông nhìn mà ghê tởm muốn nôn. Một mỹ nữ như hoa như ngọc , thế nhưng nguyện ý ngậm một cái lão Nhị vừa già lại vừa béo của nam nhân, cũng chỉ vì được một cái vòng cổ? Rốt cuộc là thế giới này quá điên cuồng hay là mình rất đơn thuần ? Hình tượng mỹ nữ trong lòng liền tan biến, Quảng Vĩ Đông tinh thần sa sút đang muốn đi ——
“Sách. . . Nhỏ như vậy cũng lấy ra.” Một đạo âm thanh trẻ con ở bên cạnh Quảng Vĩ Đông nhẹ nhàng vang lên, y chấn kinh hoảng sợ quay đầu nhìn lại.
Một nam hài bất quá mới tám tuổi ngồi xổm bên cạnh y, không biết khi nào thì xất hiện.
“Ách. . .” Quảng Vĩ Đông trợn mắt há hốc mồm. Nam hài mặc lễ phục nhi đồng màu đen , mắt to da trắng , bộ dạng cực kỳ xinh đẹp. Nhưng làm cho Quảng Vĩ Đông giật mình chính là, đối phương còn nhỏ tuổi, nhìn hình ảnh hạ lưu trước mắt , lại là biểu tình đã nhìn quen, hơn nữa, trong tay còn cầm một cái camera.
Tên mập mạp bên kia đem nữ phó đua lưng về phía mình, cởi váy đối phương xuống, cởi quần lót, hưng phấn muốn ra trận.
Tiểu nam hài cầm camera, dùng sức răng rắc đè xuống nút chụp .
Quang mang chớp chớp làm cho hai người đang tằng tịu với nhau bị kinh hách, mập mạp gào thét quay đầu lại: “Ai? !”
Tiểu nam hài hào phóng đứng ra, Quảng Vĩ Đông muốn trốn cũng trốn không được, hắn giơ cao camera lên, đắc ý nói: “Thái bá bá, cháu đem tội của ông chụp được rồi .”
Thái đầu heo vừa thấy nam hài, thái độ lập tức nhuyễn xuống, mặc quần chíp lại cười làm lành nói: ”Đúng vậy a, Tiểu Long. . . Ngươi đừng trêu cợt bá bá , ngoan, đem ảnh trả cho bá bá được không?”
“Không được.” Lý Dục Long nhăn mặt.”Cháu muốn bán cho ba ba kiếm tiền tiêu vặt.”
“Cháu muốn báo nhiêu tiền tiêu vặt? Bá bá cho ngươi.”
“Đủ tiền mua phi cơ trực thăng là được.” Lý Dục Long thần tình khờ dại nói.
Quả nhiên là tiểu hài tử, này còn không phải cơ hội tốt? Thái mập mạp vội hỏi: “Nga nga, là cái loại phi cơ trực thăng điều khiển đúng không? Bá bá cho ngươi ba nghìn khối. . .”
“Không đúng, là phi cơ trực thăng A Mạt Kỳ, phải hai ngàn vạn Mĩ kim.” Lý Dục Lòng còn thật thà sửa lại.
“. . .” Da mặt Thái mập mạp nhảy lên, cơ hồ cười không nổi : “Tiểu Long, không cần đùa với bá bá . . .”
“Cháu bán cho ba ba tốt hơn.” Lý Dục Long cười hì hì nói: “Ba ba nói ảnh chụp này có thể đem ông phá sản, đem năm tỷ nhà ông chiếm đoạt.”
Lý Dục Long xoay người nhanh chân bỏ chạy, Thái mập mạp đuổi theo , vừa vặn Quảng Vĩ Đông cũng đi theo sau Lý Dục Long đào tẩu, bị ông ta bắt lại.
“Ngươi!” Thái mập mạp hổn hển.
“Không liên quan đến tôi a ” Quảng Vĩ Đông vội vàng giải thích, mập mạp đang muốn hỏi tội. Một đạo âm thanh quen thuộc vang lên: “Phát sinh chuyện gì ?”
Lý Dục Phong từ cầu thang đại ốc đi ra, Lý Dục Long thì đi theo sau lưng của hắn. Nữ phó kia thấy đại thiếu gia , cuống quít bỏ chạy, hắn liếc mắt một cái, nhìn chằm chằm tay tên mập mạp kia đang nắm cổ áo của Quảng Vĩ Đông .
“Thả y.” Một câu lạnh nhạt của Lý Dục Phong , khiến cho mập mạp kia liền ngoan ngoãn thả lỏng tay.
“Lý thiếu gia, ảnh chụp này. . .” Mập mạp còn muốn tranh thủ lấy lại phim ảnh, Lý Dục Phong liền ngắt lời nói: “Ông có thể ly khai.”
Mập mạp kia chần chờ một chút, cuối cùng chỉ có thể xám xịt mà bỏ đi .
Chuyện đã xử lý tốt, Lý Dục Phong chuyển hướng , hỏi Lý Dục Long; “Nói đi, sao lại thế này? Đệ như thế nào gặp phải đầu heo kia ?”
“Đệ chụp ảnh của ông ta thôi mà.” Lý Dục Long quang minh chính đại nói.
” Chụp ảnh gì?”
“Chính là ảnh cùng cái nữ nhân Tiểu Ngọc ( tên nữ phó ) kia tằng tịu thôi.” Lời nói này từ miệng một tiểu hài tử tám tuổi phát ra khiến cho Quảng Vĩ Đông đỏ mặt.
“Nga. . .” Lý Dục Phong đã biết chuyện gì xảy ra . Thân thủ nói: “Đưa ảnh cho ca đi.”
“Không muốn, đệ muốn bán cho cha, hắn đáp ứng cho đệ một bộ A Mạt Kỳ .”
“A Mạt Kỳ ca có, cho đệ là được. Đưa ảnh đây.”
“Thật vậy chăng?”
“Ân. Ngày mai liền cho đệ.”
“Vậy được rồi.” Lý Dục Long vui vẻ giao ảnh ra.”Ca không được đổi ý nga.”
“Sợ cái gì? Nơi này có nhân chứng.” Lý Dục Phong chỉ vào Quảng Vĩ Đông bên cạnh . Hai người dưới tình huống Quảng Vĩ Đông trừng mắt cứng lưỡi hoàn thành giao dịch, Lý Dục Long liền rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Quảng Vĩ Đông mới nói lắp hỏi: “Này. . . Tiểu hài tử này . .”
“Đệ đệ của tôi.”
“Khó trách. . .”
“Khó trách cái gì?”
“Không có. . .” Khó trách tính cách bá đạo như vậy, Quảng Vĩ Đông ở trong lòng thầm nghĩ, y cúi đầu muốn rời đi, bị Lý Dục Phong giữ chặt.
“Cậu như thế nào bỗng nhiên chạy đến đây ?” Lý Dục Phong bắt đầu truy tìm nguyên do.
“Không có a. . . Cảm thấy nhàm chán, đi ra hít thở không khí thôi. . .” Quảng Vĩ Đông nói dối, y có ngu ngốc cũng biết không nên nói cho hắn biết. Mình là muốn anh hùng cứu mỹ nhân.
“Nói dối.” Lý Dục Phong liền vạch trần.
“Tôi nào có?” Y thật sự là cảm thấy rất nhàm chán a.
” Thời điểm cậu nói dối , giữa mi sẽ nhăn lại.”
“Không có đi. . .” Quảng Vĩ Đông có tật giật mình mà vuốt vuốt mi của mình, sờ xong mới ý thức được —— không phải không đánh đã khai sao? Y cuống quít thả tay xuống, bất quá hết thảy đã bị Lý Dục Phong xem ở trong mắt .
“Cậu nhìn thấy nữ nhân Tiểu Ngọc ngực to kia, mới ra đây đi?” Lý Dục Phong đã sớm biết , kỳ thật thời điểm lúc Quảng Vĩ Đông đi theo nữ nhân Tiểu Ngọc cùng đầu heo kia , hắn cũng theo đuôi , chẳng qua vẫn đứng từ một nơi bí mật gần đó nhìn, không xuất hiện thôi.
“Thiết, cậu đã biết, tại sao còn cố ý hỏi tôi?” Quảng Vĩ Đông có điểm thẹn quá thành giận.
“Thấy cậu không thật thà mà thôi.” Lý Dục Phong hỏi ngược lại: “Như thế nào? Hiện tại đã biết chân tướng rồi đi?”
“Hừ. . .” Quảng Vĩ Đông nhớ lại cảnh tượng vài giờ đồng hồ trước —— ác! Lại muốn ói ra y khó chịu mà che miệng.
“Điều này cũng không có gì kỳ quái .” Lý Dục Phong thấy thế, lãnh đạm mà nói cho y nghe chuyện xảy ra từ đầu đến cuối:
“Nữ kia chính là nô lệ *** của ba tôi , ba của tôi hiện tại ngoạn chán , thấy nàng còn có giá trị lợi dụng, trước hết giữ lại. Đầu heo vừa rồi đắc tội qua ba của tôi, ba của tôi muốn bắt được nhược điểm của ông ta , biết ông ta từ lúc trước đã bắt đầu thèm nhỏ dãi nữ nhân kia, liền tạo một chút cơ hội cho bọn họ, bọn họ liền thông đồng với nhau . Ba của tôi đã có tính toán , bất quá tôi không nghĩ tới hắn lại lợi dụng Tiểu Long đến chụp ảnh.”
Quảng Vĩ Đông im lặng nghe xong, thắc mắc giơ tay lên: “Xin hỏi. . .”
“Cái gì?”
“Cái gì gọi là nô lệ *** a ? Y đối với cái từ lần đầu nghe được này không hiểu lắm.
“. . .” Lý Dục Phong trầm mặc một chút, nói: “Chính là nữ nhân chuyên môn cùng hắn lên giường, mặc hắn đùa như thế nào cũng được.”
“Nga. . . Đã biết. . .” Mặt Quảng Vĩ Đông liền đỏ lên.
“Còn có vấn đề sao?”
“Không có. . .” Quảng Vĩ Đông quay đầu lại nhìn nhìn ngọn đèn trong yến hội.”Chúng ta quay lại đó không?”
“Chờ một chút.” Lý Dục Phong còn muốn nói chuyện, Quảng Vĩ Đông khó hiểu mà nhìn hắn. Hắn dừng một chút, nói: “Cậu có biết yến hội này có ý nghĩa gì không?”
“Không biết.” Quảng Vĩ Đông lắc đầu.
“Đây là tiệc đưa tiễn.”
“Nga. . . Tiễn ai a?”
“. . .” Lý Dục Phong không nói gì.
“Chẳng lẽ là cậu?” Quảng Vĩ Đông ngạc nhiên mà chỉ vào hắn.
“Cậu nói thử đi?” Lý Dục Phong hỏi lại.
“Tôi đâu biết? Nếu như là tiễn cậu thì tốt rồi.” Quảng Vĩ Đông không thèm quản miệng nói.
“Vì cái gì lại tốt?” Lý Dục Phong híp mắt.
Tôi đây là có thể thoát khỏi cậu ! Quảng Vĩ Đông nghĩ thầm , nhưng không có can đảm nói ra. Lý Dục Phong thấy y không nói, lại hỏi: “Cậu rất muốn tôi đi sao?”
“Có đi hay không là chuyện của cậu , liên quan gì đến tôi a?” Quảng Vĩ Đông nói thầm.
“Cậu rất chán ghét tôi sao?”
“Không ghét tới mức. . .” Quảng Vĩ Đông hàm hồ nói. Tuy rằng trước đó Lý Dục Phong nói muốn mình làm nô lệ cho hắn, nhưng trên thực tế hắn cũng không có sai khiến mình, thậm chí đối y còn rất tốt nữa. Bất quá hắn luôn hại mình chẳng biết tại sao mà bị nhắm vào, trở thành mục tiêu công kích của mọi người , về điểm ấy, y thật sự không muốn cùng Lý Dục Phong có quan hệ gì .
“Tới mức gì?” Lý Dục Phong đem y kéo gần lại một chút, truy vấn.
“Dù sao chỉ là. . .” Quảng Vĩ Đông trả lời không được, liền đem lảng sang vấn đề khác : “Cậu không thích tôi, để ý tôi chán ghét cậu làm gì a?”
“Ai nói tôi không thích cậu?”
“Gì?”
“Tôi thích cậu.” Lý Dục Phong mặt không chút thay đổi, khẩu khí bình thản nói. Quảng Vĩ Đông ngây ngốc trong chốc lát, chu miệng làm ra một cái biểu tình khinh bỉ .
“Không tin?” Lý Dục Phong vốn biết rõ.
“Cậu biết là tốt rồi.” Quảng Vĩ Đông hừ nhẹ: “Hơn nữa, cậu thích tôi cái gì? Tôi hình như không có cống hiến cái gì cho cậu đi?”
“Cậu khiến tôi cảm thấy rất thú vị.” Đây là lý do của Lý Dục Phong.
“Thú vị?” Quảng Vĩ Đông liếc mắt một cái.
“Ân, cậu là người đầu tiên vừa mở miệng đã khiến cho tôi cảm thấy thú vị .”
“Vậy cậu hẳn là đi tìm một Tướng Thanh* đi, cái loại người này vừa mở miệng mới thú vị a.” Quảng Vĩ Đông phản bác lại , không nghĩ tới gương mặt vạn năm băng sơn của Lý Dục Phong nở nụ cười.
* Tướng Thanh : một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt .
“Tôi chính là thích cậu như vậy.”
Ác. . . Quảng Vĩ Đông ở trong lòng buồn nôn, y hừ nhẹ nói: “Cậu không phải có vị hôn thê rồi sao? Tại sao còn thích tôi?”
“Cậu khi nào thì biết tôi có vị hôn thê?”
“Dù sao cũng đã biết. . .”
“Đây chẳng qua là đám cưới trưởng bối quyết định .”
“Cậu cũng rất thích đi? Bằng không tại sao lại hôn cô ta?”
“. . .” Lý Dục Phong ngẩn ra.”Cậu khi nào thì nhìn thấy?”
“Dù sao cũng đã thấy .”
“Đó là cô ta chủ động hôn, nế không sẽ không chịu đi. . .” Lý Dục Phong giải thích.
“Chuyện này không liên quan đến tôi, tóm lại cậu đã có đối tượng , nên an phận một chút.”
“Nếu tôi không có đối tượng, cậu sẽ chấp nhận tôi sao?” Lý Dục Phong đột nhiên hỏi.
“A?”
“Tốt lắm, nếu cậu chấp nhận tôi, tôi sẽ đi bỏ hôn ước.” Lý Dục Phong nói một câu như vậy , cũng không biết là thật hay giả. Nhưng Quảng Vĩ Đông cũng không muốn gặp phiền toái.
“Không đáng, cậu hãy hảo hảo kết hôn đi. . .”
“Không phải kết hôn, là đính hôn, tùy thời có thể hủy bỏ.”
“Này không tốt a.” Quảng Vĩ Đông khẩn trương lên, y tình nguyện cùng Lý Dục Phong không quan hệ.”Làm người phải giữ lời hứa chứ. . .”
“Này không có gì, thời điểm trưởng bối nhà tôi trẻ tuổi cũng đính hôn qua mười tám lần, vị hôn thê tùy thời có thể thay đổi.”
“Không. . . Không phải chứ. . .”
“Là bởi vì cậu không tin tôi, tôi mới phải dùng hành động chứng minh cho cậu xem.”
“Không. . . Không cần. . .” Vị hôn thê kia của hắn bá đạo như vậy, ai biết mình sẽ gặp trả thù gì a! Quảng Vĩ Đông cười nói: “Tôi tin tưởng cậu là được rồi.”
Lý Dục Phong khó có được nhíu mày, đang muốn nói tiếp, quản gia Trần Tân nhà hắn từ sân của yến hội đi ra.
“A! Đại thiếu gia, nguyên lai ngài ở trong này. . .” Trần Tân vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt hắn.”Lão gia bảo ngài trở về.”
“Đã biết.” Lý Dục Phong theo sát hắn , thời điểm đi đến sân, hắn bỗng dưng đối với Quảng Vĩ Đông đang đứng ở dưới hô lên: “Quảng Vĩ Đông.”
“A?” Đây là lần đầu tiên hắn hô to tên của mình, Quảng Vĩ Đông có điểm không thích ứng mà ngẩng đầu.
“Nhớ kỹ lời tôi nói, mặc kệ bao nhiêu thời gian, tôi sẽ chứng minh cho cậu xem!”
“. . .” Quảng Vĩ Đông dại ra nhìn hắn tiến vào yến hội , thẳng đến biến mất giữa tầm nhìn của mình . Y cảm giác Lý Dục Phong đêm nay cùng bình thường thực không giống nhau, nhưng lại không thể nói rõ là không giống chỗ nào.
Tên kia lại còn nói thích y. . .
“Không thể nào. . .” Quảng Vĩ Đông lầm bầm lầu bầu: “Người như hắn điều kiện tốt như vậy, như thế nào sẽ thích mình a? Chính là đùa giỡn đi. . .”
Nhưng vạn nhất là thật . . . Quảng Vĩ Đông rùng mình một cái, y biết Lý Dục Phong không phải loại người ăn nói lung tung . Mặt khác, y thực lo lắng đối phương thật sự sẽ áp dụng hành động “Chứng minh ” gì đó , đến lúc đó những ngày tháng của mình sẽ không còn yên tĩnh nữa.
Nhưng, lo lắng của Quảng Vĩ Đông là không tất yếu ,ngày tiếp theo, Lý Dục Phong không có đi học. Ba ngày sau, y ở trong miệng Mã Hạo Lương biết được sự thật, Lý Dục Phong đã bỏ học, đi Mĩ. Về phần hắn đi làm gì, khi nào thì trở về, Quảng Vĩ Đông cũng không quan tâm, hơn nữa cũng không có người nào biết.
Sau năm ngày Lý Dục Phong ra nước ngoài , hậu cung của hắn —— lớp 11 khối tám, cũng chính thức tuyên bố giải tán, bọn họ cũng tự trở lại lớp cũ của mình.
Quảng Vĩ Đông trở về cuộc sống bình thường, Lý Dục Phong này, cũng tạm thời biến mất giữa sinh mệnh của y. . .