CHƯƠNG 3
Bộ phim đang chiếu trên màn ảnh to lớn, đại người máy 3D hợp thành một cánh tay, đem máy bay chiến đấu trước mặt ném đi, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc từ màn ảnh truyền đến . Bộ phim đang chiếu rất đặc sắc, thính phòng không còn chỗ ngồi.
Quảng Vĩ Đông nhìn chằm chằm màn hình không chuyển mắt , thỉnh thoảng phát ra vài tiếng tán thưởng.
“… Vĩ Đông, Vĩ Đông! Vĩ Đông!” Nữ tử xinh đẹp ngồi bên cạnh y gọi y đã rất nhiều lần, nhưng y hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ lo hết sức chăm chú mà xem phim.
“Quảng Vĩ Đông! Em đang gọi anh đó! Không nghe thấy sao?” Nữ tử dưới tiếng phim ồn ào cao giọng hô.
“Nga…” Quảng Vĩ Đông có lệ mà lên tiếng, tầm mắt như trước nhìn chằm chằm màn ảnh. Nữ tử tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, cô rốt cuộc tức quá, đứng lên, từ chỗ người xem phía trước khác đang ngồi đi ra ngoài.
Quảng Vĩ Đông lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vừa hô tên của đối phương vừa theo ra ngoài. Nữ tử rời đi thính phòng,đi thẳng tới cửa ra rạp chiếu phim, Quảng Vĩ Đông theo ở phía sau, im lặng vứt bỏ phiếu xem phim.
“Ai! Em làm sao vậy? Phim còn chưa có chiếu xong mà?”
“Vậy anh trở về từ từ xem đi! Tôi không muốn xem !” Nữ tử nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em làm sao vậy ? Tự nhiên tức giận …” Quảng Vĩ Đông không biết làm sao hỏi.
Đối với sự ngu ngốc của y, lửa giận của nữ tử liền bạo phát, chỉ vào y mắng: “Anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi? Đi hẹn hò, không phải xem đồ chơi chính là xem phim người máy, mỗi lần đều chỉ lo xem một mình, đem tôi trở thành người trong suốt cũng không thèm để ý một chút! Mị lực của tôi chẳng lẽ so ra còn kém mấy người … người máy đó sao! Anh đã lớn ! Thỉnh anh thành thục một chút được không!”
“Nhưng… Lúc trước là em chủ động theo đuổi anh a… Nói thích tính cách tiểu hài tử của anh a…” Quảng Vĩ Đông ủy khuất than thở .
“Tôi lúc trước là bị mù mới thích người như anh !” Nữ tử thẹn quá thành giận, hung hăng nói:
“Tôi đã hiểu rõ anh ! Quên đi! Chúng ta chia tay đi!”
“A… ?” Quảng Vĩ Đông thần tình khó xử.”Không cần đi…”
Y sợ! Nữ tử trong lòng mừng thầm, nhưng mặt ngoài vẫn là giả bộ tức giận. Chỉ cần thêm một chút , có thể làm cho y khuất phục , cô hừ một tiếng, rời đi.
“A! Từ từ…” Quảng Vĩ Đông đuổi theo.
Hai người đi đến đường cái, Quảng Vĩ Đông giữ chặt tay nữ tử , bị đối phương hết ra.
Hai người một trước một sau mà đi qua một tiệm đồ chơi mô hình, Quảng Vĩ Đông nguyên bản đang vội vàng đuổi theo bạn gái bỗng dưng thấy cái gì đó màu ngân bạch bày trên tủ kính, y phản xạ có điều kiện quay đầu lại —— đó là một khối mô hình người máy từ siêu hợp kim làm thành , hơn nữa mặt ngoài là màu ngân bạch , tương đương hiếm thấy. Hai mắt Quảng Vĩ Đông nhất thời sáng lên.
Giày cao gót của nữ tử đi vài bước phát ra âm thanh cộp cộp, không nghe thấy tiếng giữ lại truyền đến từ phía sau . Cô cuống quít dừng bước lại, xoay người lại.
Đợi một hồi lâu mà, cũng không thấy thân ảnh Quảng Vĩ Đông đâu, nữ tử không thể tin được hô vài tiếng:
“Vĩ Đông! Vĩ Đông! Quảng Vĩ Đông!”
Y quả nhiên không có đuổi theo! Nữ tử tức giận, dùng sức dậm chân một cái, mắng to: “Quảng Vĩ Đông! Xem như anh lợi hại!”
Cô chạy đến ven đường, quắc một chiếc tắc xi, thở phì phì mà ngồi lên, đóng sầm cửa lại, xe rất nhanh khởi động, biến mất ở trong bóng đêm.
Quảng Vĩ Đông từ chỗ bán đồ chơi đi ra đem theo một gói to mô hình người máy, đã là chuyện của năm phút sau . Y nguyên bản lòng tràn đầy vui mừng, nhìn đến ngã tư đường dòng người thưa thớt
Lúc này mới nhớ tới mình đã quên một chuyện trọng yếu.
“Không xong …”
Quảng Vĩ Đông cúi đầu ngắm ngắm cái túi, bên trong chính là mô hình người máy bản siêu hợp kim cơ giáp vạn năng làm cho tất cả mọi người tha thiết ước mơ . Tuy rằng đêm nay y bị đá, bất quá y thu hoạch được một cái mô hình siêu khốc , Quảng Vĩ Đông nghĩ, tâm tình bi ai cũng tiêu tán một ít.
Bất quá… Bị đá như vậy cũng không phải biện pháp a… Chẳng lẽ mình thật sự không chịu nổi sao? Quảng Vĩ Đông không khỏi ở trong lòng tính toán , đây là lần thứ mấy mình thất tình .
“Uy uy… Vị mỹ nam tử kia!”
Quảng Vĩ Đông vô mục đích đi tới, một khi đắm chìm giữa thế giới của mình, sẽ đối với chuyện phát sinh chung quanh không hề sở giác.
“Mỹ nam tử! Vị tiểu mỹ nam tử mặc áo sơmi trắng kia ! Gọi cậu đấy!” Đối phương đề cao âm lượng.
“Ách?” Quảng Vĩ Đông bừng tỉnh đại ngộ, theo tiếng nhìn lại.
Một lão thái thái tóc bán bạch hướng y vẫy vẫy tay, cái bàn phía trước đối phương đặt rất đơn sơ , trên khăn trải bàn cũ nát thêu hai cái chữ “Bói toán” to đùng.
Nguyên lai y đã bất tri bất giác đi đến vùng “phố Thầy tướng số” nổi danh đi, Quảng Vĩ Đông sửng sốt một hồi lâu.
“Tiểu mỹ nam tử, có phải có phiền não gì không ? Lại đây tán gẫu vài câu đi.”
Quảng Vĩ Đông từ trước đến nay không thích cái này, y uyển chuyển cự tuyệt : “Cám ơn, không cần…”
“Cậu mới vừa thất tình có phải hay không?” Lão thái thái nói xong, Quảng Vĩ Đông sửng sốt một chút, vội gật đầu. Lão thái thái tiếp tục nói ra những điều kinh dị: “Nói trực tiếp một chút, có phải là cậu luôn luôn thất tình, hơn nữa lần này, hẳn là hơn mười lần rồi đi?”
“Đúng vậy… Bà thật lợi hại…”
“Vận thế của cậu , trừ bỏ đào hoa , mặt khác cũng không có gì trở ngại, học tập hay sự nghiệp đều thuận lợi …” Quảng Vĩ Đông đang muốn phụ họa một chút, lão thái thái thình lình toát ra một câu: “Bất quá tôi nhắc nhở cậu, vận xui của cậu sắp tới rồi.”
“A?” Quảng Vĩ Đông ngây ngốc .
“Kỳ thật nửa đời của cậu là trôi qua rất tốt , phúc khí nhiều , nhưng đầu tiên cậu phải trải qua một đoạn thời gian phi thường xui xẻo, nếu cậu qua được, từ nay về sau cậu có thể hưởng phúc, nếu không qua được…” Bà ấy nói đến trọng điểm thì dừng lại, Quảng Vĩ Đông khẩn trương hỏi:
“Nếu không qua được, sẽ như thế nào?”
Lão thái thái kề sát vào y, sắc mặt ngưng trọng nói: “Không qua được, sẽ không có gì tốt đẹp…”
Quảng Vĩ Đông hít một hơi.”Chẳng lẽ nói, tôi sẽ…”
Lão thái thái ngồi trở lại, thần bí nói: “Vấn đề này cũng chỉ có trời mới có thể quyết định .”
Quảng Vĩ Đông bị dọa không nhẹ, vội hỏi: “Nghiêm trọng như thế? Chẳng lẽ không có cách nào có thể hóa giải sao?”
“Hết thảy đều là số trời, này không tốt a…” Lão thái thái lời nói thấm thía.
“Không phải đâu…” Quảng Vĩ Đông vẻ mặt cầu xin.
“Nhưng tôi có thể cho cậu một lời khuyên.”
“Lời khuyên?” Quảng Vĩ Đông nín thở nghe.
“Cẩn thận cái gì đó màu trắng.”
“Màu trắng ?”
“Đúng, tất cả cái gì có liên quan đến màu trắng, đều phải tránh xa, bằng không, sẽ rất xui xẻo.”
Quảng Vĩ Đông nghe sợ nổi cả da gà, nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục hỏi: “Kia… Chỉ cần tôi tránh xa cái gì đó màu trắng , cũng không gặp vận xui ?”
“Đây cũng không phải.”
“A?” Mặt của y suy sụp xuống.
“Chỉ là giảm bớt cái xui cho cậu mà thôi, nhưng vẫn gặp xui xẻo.”
Nghe bà ấy nói như vậy, vận mệnh kế tiếp của mình là tránh cũng không thể tránh ? Quảng Vĩ Đông có chút uể oải, mình thất tình , như thế nào đến lời tiên đoán của thầy tướng số một chút cũng không hảo thế này? Không thể để cho y vui vẻ một chút sao?
Lão thái thái thấy y như vậy, an ủi: “Tiểu mỹ nam tử, cậu cũng không cần bi quan, bất cứ chuyện gì chuyện đều cũng có chuyển biến.”
“Ân? Cái gì chuyển biến?” Quảng Vĩ Đông lại được châm một chút hy vọng.
“Tuy rằng cậu sẽ có một đoạn thời gian rất xui xẻo , nhưng chỉ cần cậu gặp gỡ 『 ngôi sao may mắn』của cậu , có thể hoàn toàn đuổi xui xẻo đi.”
“Thật vậy chăng?” Quảng Vĩ Đông nháy mắt từ ủ rũ biến thành tràn ngập chờ đợi.
“Ừ.” Lão thái thái đảo lòng bàn tay của y , nói: “Ngôi sao may mắn của cậu cũng không phải là người bình thường, vận thế của hắn vượt quá thường nhân, tràn đầy phúc khí, sinh ra đã bắt đầu hưởng phúc, vận khí dùng đến già cũng không dùng hết, có thể nói là thiên chi kiêu tử. Người này cơ hồ không gặp cản trở , nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó, chỉ cần là người gần hắn, đều có thể dính vào vận tốt của hắn.”
Quảng Vĩ Đông nghe nghe, từ hưng phấn biến thành hoài nghi: “Trên thế giới thật sự có người như thế sao?”
“Có, khẳng định có, chờ cậu gặp gỡ cậu sẽ biết.”
“Tôi đây đi đâu thì gặp được người này a?”
“Không cần tìm, thời điểm tới , hắn tự nhiên sẽ xuất hiện trước mặt cậu.”
“Chính là… Có thể cho tôi gặp hắn trước vận xui không?”
“Ân… Kỳ thật, cậu trước kia đã quen biết hắn .” Lão thái thái lại toát ra một câu làm cho y kinh ngạc.
“Không phải chứ? Trước kia đã gặp qua?” Quảng Vĩ Đông cố gắng nhớ lại , y như thế nào không ấn tượng, mình khi nào thì gặp một “Thiên chi kiêu tử” phù hợp với lời của lão thái thái a.
“Thật , hắn trước kia đã xuất hiện trong cuộc sống của cậu.” Lão thái thái lxòe bàn tay y ra nhìn nhìn, nói.
“Rốt cuộc là ai a…” Quảng Vĩ Đông còn còn đang thật sự hồi tưởng, bỗng nhiên, một người hiện lên trong óc, bất quá rất nhanh đã bị y phủ định. Làm sao có thể là “Người kia” chứ? Tên kia mới không mang đến vận may cho mình .
“Có thể nói cho cậu biết, người này sẽ ở thời điểm cậu gặp xui xẻo nhất xuất hiện, giải cứu cậu thoát khỏi hiểm cảnh, chỉ cần cậu từ nay về sau cùng hắn ở bên nhau, hắn sẽ trở thành 『 ngôi sao may mắn 』che chở cậu cả đời .”
“Nãi nãi, thái thái , có thể nói chuyện về cái ngôi sao may mắn kia cho tôi biết nhiều một chút không?”
“Có thể nói cho cậu tôi đã nói cho hết rồi .”
“Như vậy a… Cám ơn bà, xin hỏi bao nhiêu tiền?” Quảng Vĩ Đông xuất ví ra, trực tiếp hỏi.
“Tùy cậu đi, cậu cảm thấy lời nói của tôi giá trị bao nhiêu thì chi nhiêu đó.”
Lời bà nói vẫn có ý tứ, mặc dù có nói xạo một chút, bất quá chuyển cơ cũng là có, Quảng Vĩ Đông nghĩ nghĩ, đem năm tờ 100 giá trị lớn còn lại trong ví rút ra.
Lão thái thái tiếp nhận, cũng không nhìn số tiền, liền bỏ vào trong túi.
“Có phải thiếu hay không…” Quảng Vĩ Đông có điểm thẹn thùng.
“Không sao không sao, nhiều ít không là vấn đề.” Lão thái thái cười cười nói.
Quảng Vĩ Đông lúc này mới yên tâm, y cùng lão thái thái cáo biệt, bước cước bộ không hề trầm trọng tiếp tục về nhà.
Trong bầu trời đêm, ánh trăng xuyên qua đám mây, Quảng Vĩ Đông ngẩng đầu nhìn , cảm thấy gió đêm hơi lạnh thổi qua mặt mình.”Không biết mình khi nào thì sẽ bắt đầu gặp xui a… Ai, đã quên hỏi bà ấy .” Y lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu, “Bà ấy nói chưa chắc là thật sao? Mình tại sao phải để ý như vậy chứ… Hơn nữa cái gì mà người siêu cấp hảo mệnh là ngôi sao may mắn của tôi… Nhảm nhí quá đi…
Cẩn thận nghĩ nghĩ, Quảng Vĩ Đông bắt đầu cảm thấy được mình thật ngu ngốc .”Còn nói cái gì ở thời điểm mình xui xẻo nhất xuất hiện, cũng không phải đóng phim, không có chuyện trùng hợp như thế a? Cái gì tránh đi cái gì màu trắng nếu không sẽ gặp xui, muốn mình gặp xui, mình tình nguyện cái ngôi sao may mắn kia không xuất hiện …”
Quảng Vĩ Đông càng nghĩ càng không thích hợp, lão thái thái kia chính là bô bô nói thông suốt, liền kiếm được năm trăm khối của y, không phải mình lỗ vốn sao? Chẳng thà lấy số tiền này đi mua một ít mô hình nhỏ … A? Mô hình?
“A…” Quảng Vĩ Đông đột nhiên nhớ tới, mô hình siêu hợp kim mình vừa mới mua đã quên ở cái quán của lão thái thái rồi !
Y mạnh xoay người, hướng đường cũ chạy, ngay tại lối qua đường, thời điểm chuẩn bị qua đường cái, một chiếc ô tô dùng tốc độ cao nhất chạy tới. Quảng Vĩ Đông nghe thấy âm thanh chói tai a, quang mang đầu xe bao phủ y, nhưng y đã không kịp né tránh ——
Phanh! Két Tiếng va chạm vang lên, ô tô ở đường cái vội vàng dừng lại.
Quảng Vĩ Đông ngã giữa đường, toàn thân tê liệt, đầu óc choáng váng, chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng gọi hổn độn ầm ỉ:
“Đụng người rồi!”
“Mau gọi xe cứu thương!”
“Trời ạ! Còn chưa có chết đi ?”
Quảng Vĩ Đông nghe âm thanh hỗn loạn, ánh mắt tiếp xúc đến chiếc xe gây ra chuyện —— thân xe là màu trắng , quả nhiên…