Ngôi Sao May Mắn Của Ta

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 4.

Tất cả cái gì màu trắng , đều phải tránh xa, bằng không, sẽ vô cùng xui xẻo. . . . . .

Ô tô màu trắng, vằn trắng , mô hình người máy màu trắng , cùng với câu nói quỷ dị, bỗng nhiên hiện về trong não, đúng rồi, y hôm nay còn mặc áo sơmi trắng !

Chẳng lẽ mình bắt đầu gặp xui ? ? Không phải chứ y còn không chưa tư chuẩn bị tinh thần aQuảng Vĩ Đông đột nhiên mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là cái trần nhà màu trắng.

”Ô. . . . . .” Y muốn kêu lên sợ hãi, lại phát hiện yết hầu khô khốc không thể phát ra âm thanh gì.

”Mẹ! Đông Đông đã tỉnh!” Một giọng nói chói tai của nữ nhân từ bên cạnh vang lên, Quảng Vĩ Đông quay đầu liền thấy —— là đại tỷ y, tỷ phu đứng cạnh đại tỷ, phía sau bọn họ, là một bức màn lớn màu trắng. Nhìn nhìn bốn phía, nếu không lầm , thì hiện tại y đang ở trong phòng của bệnh viện.

Sau khi đại tỷ la xong, ông bà Quảng liền cùng một bác sĩ vội vã đi vào , Quảng Vĩ Đông vừa nhìn thấy bác sĩ mặc áo khoác màu trắng liền cảm thấy đau đầu.

Quảng Vĩ Đông dần dần khôi phục thanh tỉnh, nhớ tới chuyện phát sinh trước đó, y nhớ rõ mình bị đụng xe , lúc ấy còn chưa mất đi ý thức. tài xế xe kia coi như có lương tâm, đưa y đến bệnh viện , còn báo cho người nhà của y. Sau đó mình đã bị đưa vào phòng phẫu thuật, bị chụp thuốc mê, cũng không biết hôn mê bao lâu mới tỉnh lại.

Bác sĩ nhìn nhìn máy móc đầu giường, kéo chăn lại.

Trên chân trái được bó một tầng băng vải màu trắng làm cho Quảng Vĩ Đông run như cầy sấy —— thảm , mình cư nhiên vào một nơi tràn ngập màu trắng , chẳng lẽ còn muốn y gặp xui xẻo kinh khủng hơn nữa sao?

”Sóng điện não cùng mạch đập đều rất bình thường, chỉ có vết thương ở chân có hơi nghiêm trọng.” Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, nói với người nhà Quảng Vĩ Đông :” Bất quá để đảm bảo…, tôi đề nghị để y lại quan sát ba ngày.”

”Hảo. . . . . .” Ông Quảng đáp ứng , theo bác sĩ ra ngoài làm thủ tục nhập viện.

Bà Quảng cùng đại tỷ lải lải nhải nhải xong, Quảng Vĩ Đông không có chú ý nghe, đại khái là nói y rất không cẩn thận linh tinh . Đúng vậy. . . . . . Chẳng những bị thương nằm viện, còn đem mô hình thật vất vả mới mua được vứt luôn, thật sự là rất không cẩn thận Quảng Vĩ Đông nghĩ tới liền đau lòng.

Y còn đang mơ mộng , một ý tá cầm kim tiêm cùng thuốc dịch tiến vào.

”Quảng Vĩ Đông, cần tiêm thuốc . . . . . .” Y tá kia dáng cân đối, ngay tại thời điểm cách giường một thước, chân nàng bỗng nhiên trợt, cả thân mình ngã về phía trước.

”Oa!” Y tá thét chói tai , đồ vật trên tay tựa như tiên nữ rưới hoa dội thẳng vào Quảng Vĩ Đông .

Quảng Vĩ Đông trong nữa giây liền phản ứng, kêu to lui về sau, nhưng mà, mấy thứ kia giống như cố ý nhắm ngay y. Đầu tiên bay tới Quảng Vĩ Đông là bình cồn, trực tiếp ”binh” một tiếng đụng vào đầu y; sau đó là nước thuốc , đổ hết lên trên giường bệnh, nước thuốc rơi đầy đầu Quảng Vĩ Đông, y còn không cẩn thận uống luôn vài giọt; Ngay sau đó, kim tiêm bay tới, xoay một vòng hoàn mỹ, kim tiêm bén nhọn liền thẳng tắp rớt xuống, phốc! Dừng ở bên tai Quảng Vĩ Đông, chỉ kém mấy li thước liền đâm trúng mắt y.

”Nha ! ! !” Bà Quảng cùng đại tỷ kêu lên sợ hãi.

Quảng Vĩ Đông thở gấp , còn chưa kịp định hồn, chỉ cảm thấy cái trán rất đau, miệng uống nước thuốc, đắng muốn chết. Y tôí kia vịnh mép giường đứng lên, liền liên tục giải thích: Thực xin lỗi Thực xin lỗi! Thật sự xin lỗi. . . . . .”

Nàng còn chưa nói xong, tay đang cầm mép giường bỗng nhiên lại trợt, đem sàng đan kéo xuống —— tính cả Quảng Vĩ Đông nằm ở trên .

Vì thế, Quảng Vĩ Đông vất vả tránh thoát một kiếp kim tiêm, mang theo cái chân bị gãy từ trên giường ngã xuống. . . . . .

Mọi người ba chân bốn cẳng đưa y nâng lên, Quảng Vĩ Đông nhìn bảng tên trên áo quần áo y tá kia, nguyên lai nàng tên Trần ‘’ Bạch” Linh a!

Quảng Vĩ Đông đầu óc choáng váng , không có trả lời câu hỏi ” có làm sao không ” của mẹ mình, mà đau khổ nói: Mẹ. . . . . . Hay là nên để con xuất viện đi. . . . . .”

Sau khi Quảng Vĩ Đông xuất viện liền muốn trở lại nhà trọ của minh, nhưng cha mẹ sống chết không đáp ứng, muốn y đến ở cùng tỷ tỷ và bọn họ.

Nhưng như vậy vẫn không thay đổi được vận mệnh xui xẻo của Quảng Vĩ Đông , chỉ cần là thứ gì ” màu trắng” , đều làm cho y nếm mùi đau khổ, vài thứ còn suýt nữa làm cho y bỏ mạng, vận thế xui xẻo của y ngay cả cha mẹ nhìn cũng không chịu nổi , nhưng vì không để bọn họ quan tâm, Quảng Vĩ Đông liền đem chuyện của thầy tướng số nói cho đại tỷ nghe, đại tỷ ngay từ đầu cũng rất hoài nghi, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy chuyện ly kỳ của y phát sinh, cũng không thể không tin . Quảng Vĩ Đông vì không muốn liên lụy người nhà, sau khi vết thương ở chân hồi phục liền rời đi, dưới sự khuyên nhủ của đại tỷ, cha mẹ cũng miễn cưỡng đáp ứng .

Không biết mình còn phải xui xẻo tới khi nào. . . . . . Ngôi sao may mắn của y như thế nào còn chưa xuất hiện a! Quảng Vĩ Đông buồn rầu không thôi. Bất quá, y suy nghĩ , mình coi như may mắn , gặp nhiều nguy hiểm như vậy còn có thể bình an sống đến bây giờ, nhưng nói không chừng đây là vì để y gặp chuyện xui xẻo hơn nữa đi. . . . . .

Quảng Vĩ Đông nhìn tro bụi khắp phòng , đầu lại choáng váng. Muốn tìm chén uống nước, phát hiện bình thuỷ căn bản không còn nước , đành phải vào nhà bếp, mở ga nấu nước sôi.

Chân còn có điểm đau, không thể đứng lâu , Quảng Vĩ Đông ngồi trên sô pha phòng khách , bỗng dưng phát hiện điện thoại phát ra ánh sáng, liền vội vàng kiểm tra.

Tin nhắn thứ nhất là lúc y bị tai nạn xe đụng: ”Vĩ Đông, cậu hôm nay tại sao không đi làm?”

Đó là âm thanh của đồng sự , Quảng Vĩ Đông vừa nghe, mới giựt mình phác giác —— Khi mình bị tai nạn căn bản không có xin phép công ty nghỉ! Bởi vì liên tục gặp chuyện xui xẻo nên đầu óc y rất hồ đồ, hoàn toàn đem việc này quên luôn! Trời ạ! Mình cư nhiên vô cớ bỏ làm một tháng !

Tới công ty, quả nhiên, y bị đuổi việc !

Vô mục đích dạo trên con đường, có đôi khi nhìn thấy xe từ ven đường chạy qua , Quảng Vĩ Đông thật muốn lao ra cho xe đụng một cái, xem có thể chết như vậy luôn không, hoặc là hy vọng ngay tại một khắc kia, cái gọi là ngôi sao may mắn của y sẽ xuất hiện. Nhưng cuối cùng vẫn phải thừa nhận, mình là một người nhát gan, không thể làm ra chuyện điên rồ như vậy.

Sắc trời dần tối, cái bụng đang thầm thì kêu đói khiến y không thể không đối mặt với sự thật.

Ai. . . . . . Phải về nhà sao ? Mình còn chưa đủ xui sao?” Quảng Vĩ Đông tiếp tục cười nhạo mình, nhưng hai chân vẫn hướng về phía nhà mình .

Đi đến ngã tư cách nhà trọ y một trăm thước, Quảng Vĩ Đông phát hiện trên đường có rất nhiều người, đường đi hoàn toàn bị ngăn cản. Quảng Vĩ Đông giật mình nhìn xe cứu hỏa cùng xe cứu thương đứng ở phía trước , còn có một đống nhân viên chữa cháy, trên mặt đất là một đống nước lớn. Ngẩng đầu liền thấy, tường ngoài của nhà trọ mà y ở trở nên cháy đen —— đương nhiên, nơi này vừa mới xảy ra tai nạn.

”Không. . . . . . Phải . . . . . Chứ. . . . . .” Miệng Quảng Vĩ Đông mở lớn tới nỗi cơ hồ có thể nhét vào cái trứng đà điểu, bởi vì y nhìn thấy , tầng thứ ba của cao ốc cháy nghiêm trọng nhất , chỗ phòng còn có chút khói bay ra, đúng là chỗ y ở!

Tranh châm biếm của tôi, phim hoạt hoạ của tôi, mô hình của tôi , tất cả của tôi , tất cả trân quý phẩm của tôi a Quảng Vĩ Đông đang ở trong trạng thái linh hồn rời khỏi xác, người bên cạnh y thảo luận :

”Ai, hoàn hảo xe cứu hỏa tới kịp , không ai bị thương vong.”

”Đúng vậy, nghe nói là do khí ga phải không?”

”Hình như là nhà ở lầu ba đang nấu cái gì đó, chủ nhà không tắt lửa mà đã rời đi.”

”Người như thế thật sự là rất đáng giận , chết cháy quả thật xứng đáng, nhưng cũng đừng liên lụy người khác chôn cùng.”

Miệng Quảng Vĩ Đông mở ra rồi khép lại, trong đầu hiện lên cảnh mình nấu nước sôi rồi xuất môn. Y bỗng dưng nhìn thấy, chủ cho thuê nhà đang đứng trước cao ốc nói chuyện với nhân viên chữa cháy, nhân viên chữa cháy kia còn nghiêm túc chép lại, mơ hồ có thể nghe thấy chủ cho thuê nhà đang khóc lóc kể lể:

”Chính là cái tiểu tử đáng chết ở lầu ba kia, hình như là họ Quảng , cậu ta đã một tháng không trở lại! Còn thiếu tôi hai tháng tiền thuê nhà! Hỗn đàn kia trở lại liền phát sinh hoả hoạn, tôi xem cậu ta là cố ý gây cháy! Van cầu các người nhất định phải bắt được cậu ta a. . . . . .”

Quảng Vĩ Đông sợ tới mức vội vàng ngồi xổm xuống , thừa dịp chủ cho thuê nhà không phát hiện , trà trộn vào trong đám người. Tiếp theo liền vội vàng rời đi.

Không có tiền, không có di động, không có chỗ ở. . . . . . Muốn đi tìm cha mẹ cùng đại tỷ, lại sợ liên lụy bọn họ. . . . . . Nguyên lai một người thật sự có thể xui xẻo đến loại tình trạng này a, nếu đây là một giấc mộng, thật là tốt biết bao. . . . . .

Quảng Vĩ Đông nhìn người đi đường rộn ràng nhốn nháo, trong lòng rất hoảng sợ cùng bất lực. Y nên làm cái gì bây giờ? Loại thời điểm này, còn có ai có thể giúp được y đây. . . . . .

Quảng Vĩ Đông không mục đích mà bước đi , miệng lẩm bẩm:” Ngôi sao may mắn như thế nào còn chưa xuất hiện? Khi nào thì mới có chuyển biến a? Tôi bây giờ còn chưa đủ xui xẻo sao ? Vậy mau khiến tôi hoàn toàn xui xẻo luôn đi. . . . . . Đến a đến a! Mau làm cho tôi xui xẻo a!”

Quảng Vĩ Đông nói xong , cảm thấy cực kỳ tức giận.

Lúc này, một gã có dáng vẻ lưu manh, tóc vàng đi ngang qua y, bả vai vô ý đụng phải y một cái. Quảng Vĩ Đông bị đau , liền hung tợn trừng mắt với đối phương. Nếu bình thường, y tuyệt đối sẽ không so đo với người khác ( đặc biệt là người lưu manh ), nhưng bởi vì liên tiếp bị đả kích, khiến cho cả người trở nên vô cùng khó chịu.

Được rồi! Để y xui xẻo một cách mỹ lệ đi! Quảng Vĩ Đông xoay người một cái, liền rống giận với đối phương: ”Ngươi làm gì vậy a? !”

Ngoài dự liệu của y, tên tóc vàng kia không có so đo với y, chỉ liếc y một cái, liền tránh ra .

”Uy! Ngươi đứng lại đó cho ta!” Quảng Vĩ Đông lại tiếp tục chủ động gây phiền toái, giữ chặt hắn gây hấn: ”Ngươi đụng vào người khác không nói một tiếng xin lỗi liền bỏ đi như vậy sao? !”

Tên tóc vàng kia giương miệng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy mấy nam nhân từ nhà ăn phía sau Quảng Vĩ Đông đi tới. Tên tóc vàng lập tức giãy khỏi Quảng Vĩ Đông,vội vàng chạy đi.

Quảng Vĩ Đông còn chưa kịp phản ứng , chợt nghe thấy một gã nam tử rống to: Mẹ nó! Là ai làm trầy xe của tao! !”

Quảng Vĩ Đông cứng ngắc quay đầu lại , mấy tên kia đều có một khuôn mặt lưu manh, vừa thấy liền biết không phải người lương thiện. Nhìn nhìn chiếc xe trước mặt bọn họ, trên đầu xe rõ ràng có một vết trầy dài.

Nam nhân kia rất nhanh liền phát hiện Quảng Vĩ Đông đứng cách đó không xa , hắn lập tức thét to : ”Uy! Mày!”

Nhất định là cái tên tóc vàng hồi nãy làm! Đây chính là người đầu tiên mà Quảng Vĩ Đông nghĩ tới. Mấy nam nhân kia hùng hổ đi về phía y , lổ tai Quảng Vĩ Đông ong một tiếng, không cần (phải) nghĩ ngợi liền hô một câu ”Không phải tôi a!” , liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Phản ứng của y hoàn toàn giống như ”có tật giật mình” , những người đó đương nhiên càng sẽ không bỏ qua , tức giận mắng đuổi theo .

”Xú tiểu tử! Đừng chạy!”

”Mẹ nó đứng lại cho tao!”

Tiếng chửi bậy khiến người khác sợ hãi truyền đến, nếu như bị bắt liền thảm ! Quảng Vĩ Đông liều mạng mà chạy . Nhưng chạy không được vài bước, vết thương ở chân lại tái phát.

Quảng Vĩ Đông cố không đau đớn, phi thân lướt qua rào chắn vỉa hè, vượt ra đường. Hành vi của y giống như tự sát, lập tức có một chiếc ô tô màu đen lái tốc độ cao chạy về phía .

Chi —— Âm thanh chói tai của bánh xe vang lên, cảnh tượng bị va chạm cư nhiên không có xuất hiện, Quảng Vĩ Đông gắt gao nhắm hai mắt, cau mày, vài giây sau, mới chậm rãi mở mắt ra.

Đèn xe chói mắt liền khiến y vội vàng nhắm mắt lại, Quảng Vĩ Đông lấy tay che ánh sáng lại, xuyên thấu qua khe hở nhìn chiếc xe kề sát trước mặt, cách nhau không đến nửa thước.

Đèn của chiếc xe lập tức tắt, đổi thành màu nhu hòa hơn, Quảng Vĩ Đông hô hấp dồn dập , híp mắt nhìn người trước đầu xe, nhưng căn bản thấy không rõ lắm.

”Nó ở nơi này! Bắt lấy nó!” Bọn du côn đuổi theo Quảng Vĩ Đông cũng chạy ra đường, Quảng Vĩ Đông lập tức ý thức , mình còn chưa thoát hiểm! Nhưng y còn không kịp đào tẩu, vài tên nam tử đã bắt được y .

”Xú tiểu tử, muốn trốn sao!” Nam nhân cầm đầu đang muốn hạ lệnh đưa y mang đi, cửa xe của chiếc xe thiếu chút nữa đụng vào Quảng Vĩ Đông không hề báo động mà mở ra .

Nam tử anh tuấn một thân tây trang màu đen, tóc dài tới vai từ trên xe bước xuống, bởi vì khuất bóng của đối phương, đám người Quảng Vĩ Đông không thể nhìn thấy diện mạo của người nọ , nhưng vẫn bị khí thế trên người đối phương làm khiếp sợ .

Nam nhân mặc tây trang hướng thẳng Quảng Vĩ Đông đi tới, một chiếc xe màu đen phía sau có rèm che cũng ngừng lại, hai gã nam tử lập tức xuống xe, đi theo sau nam nhân mặc tây trang .

Người nầy hảo cao. . . . . . Quảng Vĩ Đông cứng lưỡi, bản thân mình cao cũng coi như hạc trong bầy gà , nhưng nam nhân này còn cao hơn y nửa cái đầu. Đối phương càng ngày càng gần, bỗng dưng một tay nâng cằm y lên . Hình như đang đánh giá y . Quảng Vĩ Đông cũng nhìn hắn, gần gũi như vậy cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn hình dáng của người nọ, bất quá cảm thấy phi thường tuấn mỹ. ”Uy! Mày làm gì vậy?” Người hỏi chính là gã lưu manh cạo đầu trọc. Tuy rằng nam nhân mặc tây trang rất có thế lực, bất quá đồng bạn lưu manh cũng không ít, cho nên cũng không kiêng kị hắn.

Nam nhân mặc tây trang buông tay ra, thản nhiên nói: ”Thả cậu ta ra.”

Quảng Vĩ Đông cảm thấy âm thanh cùng ngữ khí nói chuyện của người này rất quen thuộc, nhất định là người trước kia mình quen, rốt cuộc là ai chứ. . . . . . Y ảo não nghĩ.

Bất quá, nghi vấn này đã có người thay y hỏi ——

”Hắc, mày là ai a? ? Bảo tao thả tao sẽ thả sao ?”

Hai tay của nam nhân mặc tây trang để trong túi quần, hất cằm lên, so với đối phương còn muốn ương ngạnh một vạn lần.

”Tôi nói lại lần nữa , thả cậu ta ra.” Ngữ điệu ung dung của nam nhân mặc tây trang, tràn ngập cường thế cùng bá đạo.

Tên lưu manh kia càng thêm không phục , kêu gào : ”Tao không thả thì thế nào? !”

Đồng bọn của gã liền phụ họa: ” Mẹ nó mày dám cùng đại gia tụi tao ba hoa? Chán sống sao?”

”Cái tên ẻo lả như hoa mày? Cho đại gia tao liếm giầy cũng không xứng!”

Bọn chúng la hét, hai gã nam tử đằng sau nam nhân mặc tây trang bất ngờ chạy về phía bọn lưu manh. Bang bang phanh! Sau vài tiếng nổ , Quảng Vĩ Đông cảm thấy một trận gió đập vào mặt , tiếp theo cái tay đặt trên người mình liền biến mất. Y không thể tin cúi đầu nhìn nhìn, nhóm lưu manh một giây đồng hồ trước còn bệ vệ kiêu ngạo đã hoàn toàn bại trận.

Nam nhân mặc tây trang vươn tay với Quảng Vĩ Đông. ”Đi thôi.”

Một chiếc xe chạy về phía bọn họ, dưới ánh đèn của chiếc xe, Quảng Vĩ Đông rốt cục thấy rõ mặt đối phương , y nhất thời sợ tới mức lui lại sau từng bước.

Khuôn mặt xinh đẹp quá đáng, tư thế cao ngạo tùy tiện, giọng điệu ra lệnh không cho cự tuyệt —— quả nhiên là người kia! Cái tên khiến cuộc sống trung học của y trở thành ác mộng! Này y cầu thần bái phật không bao giờ … nữa muốn gặp tên này! Mình ngay từ đầu cư nhiên không nhận ra !

”Ô oa ” Quảng Vĩ Đông tựa như gặp quỷ xoay người bỏ chạy.

Lý Dục Phong mặt không chút thay đổi mà nắm lấy gáy y kéo trở về.

”Tôi tốt xấu gì cũng cứu cậu , cậu đáp trả bằng thái độ này?” Âm thanh nửa trêu chọc nữa bất mãn, cùng với hơi thở ấm áp thổi vào lổ tai Quảng Vĩ Đông , hơn nữa thân mình đối phương cơ hồ kề sát y, liền khiến y nổi tầng trận da gà.

”Lên xe đi!” Lý Dục Phong đem Quảng Vĩ Đông còn trong trạng thái ngẩn người nhét vào trong xe.

”Cửa xe phanh đóng lại, Quảng Vĩ Đông mới hồi phục tinh thần lại. Y còn chưa kịp đào tẩu, xe đã khởi động .

”A ——” Quảng Vĩ Đông kêu sợ hãi giữ chặt cán cửa xe , nhưng cũng không có can đảm mở cửa xe.

”Kêu cái quái gì? Có thể yên tĩnh một chút cho tôi không.” Lý Dục Phong tao nhã mà ngoáy ngoáy lỗ tai.

Ô ô ô ô. . . . . . Ở với người khủng bố như vậy, tôi như thế nào có thể bình tĩnh chứ Quảng Vĩ Đông vô cùng hoảng sợ lui ở trong góc.

”Về nhà cậu hay là nhà của tôi?” Lý Dục Phong thản nhiên hỏi.

”Cái gì. . . . . . ?”

”Quên đi, về nhà của tôi.” Lý Dục Phong tự tiện quyết định .

”A! Tôi tại sao phải về nhà cậu a ”

”Vậy cậu muốn về nhà mình ?”

”Ách. . . . . .” Quảng Vĩ Đông nghẹn lời, y rất nhanh nhớ tới, mình sớm đã không còn nhà để về , phòng trọ đều bị cháy hết rồi hơn nữa y còn bị hoài nghi là tên phóng hỏa a. . . . . .

Mình hôm nay thật sự hảo xui xẻo, cư nhiên còn gặp cái tên mà y cả đời cùng không bao giờ … muốn nhìn thấy, ngôi sao may mắn của y sao còn chưa tới cứu y a —— di? Từ từ, bà lão bói toán nói ngôi sao may mắn sẽ ở thời điểm y xui xẻo nhất xuất hiện, vừa rồi mình bị lưu manh đuổi theo lao ra đường cái, nghĩ lúc này chết chắc rồi, nhưng Lý Dục Phong lại xuất hiện , làm cho sự tình phát sinh nghịch chuyển, có thế nào may mắn tinh chính là chỉ hắn? !

Kỳ thật thời điểm lúc bà lão bói toán nói về đặc điểm của ”ngôi sao may mắn tinh kia ” , mình cũng từng hoài nghi có phải là Lý Dục Phong hay không , nhưng bởi vì sâu tận đáy lòng y mười vạn lần không hy vọng là đúng, cho nên bị sự kiên quyết của bản thân phủ nhận, hiện giờ nhớ tới , dự cảm trước kia của mình cư nhiên là thật ! Không phải chứTất cả thần thái phức tạp của Quảng Vĩ Đông đều hiện ra ở trên mặt, biểu tình khi thì kinh hoảng khi thì bối rối , cực kỳ buồn cười.

”Uy, cậu lại miên man suy nghĩ cái gì vậy?” Lý Dục Phong quá hiểu y, vươn tay quơ quơ trước mặt y, làm cho y hoàn hồn.

”Cậu nếu không nói địa chỉ nhà cậu , vậy trực tiếp tới nhà tôi ở đi.” Lý Dục Phong nhượng bộ lần cuối.

”Hừ. . . . . . Cậu nghĩ rằng tôi không muốn nói với cậu sao. . . . . .” Tưởng tượng đến ”ngôi sao may mắn ” chính là người kia, Quảng Vĩ Đông liền cảm thấy tương lai của mình thật đen đủi.

”Cái gì?”

”Tôi không có nhà ! Nhà của tôi bị cháy rồi !” Quảng Vĩ Đông uất ức nói.

”Cháy. . . . . .” Lý Dục Phong như trước mặt không chút thay đổi, nhìn không ra chút dao động nào.

”Đúng vậy! Tức cười lắm phải không? Không phải là chỉ nấu nước sôi thôi sao, kết quả trở về lại bị cháy , chủ cho thuê nhà còn nói với nhân viên chữa cháy có thể là tôi cố ý phóng hỏa ! Tôi hiện tại ngay cả trở về giải quyết hậu quả cũng không dám!” Quảng Vĩ Đông ảo não nói .

”Ân, bất quá cậu không phải cố ý đi?”

”Đương nhiên không phải a!”

”Vậy không cần lo lắng .”

. . . . . .” Quảng Vĩ Đông sửng sốt một chút, mới nói:” Phải . . . . . Đúng vậy. . . . . .”

Một câu khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ của Lý Dục Phong , làm cho Quảng Vĩ Đông có chút an tâm . Đúng vậy, cũng không phải y cố ý phóng hỏa , có cái gì hảo lo lắng chứ?

Quảng Vĩ Đông đang nghĩ ngợi, vừa chuyển đầu liền nhìn thấy khuôn mặt gần gũi siêu tuấn tú.

”Oa ! !” Quảng Vĩ Đông sợ tới mức liên tục lui về sau, cái gáy ”đông” một cái chạm vào cửa kính xe, đau đến ôm đầu rên rỉ.

”Đụng rồi ?” Lý Dục Phong không hề tự giác mà lại gần hơn chút nữa.

”Không có việc gì! Cậu đừng để ý !” Quảng Vĩ Đông vội vàng lui về sau . ”Không nên một tí liền sát lại đây được không. . . . . .” Y xoa xoa gáy nói thầm, con mắt cũng không dám liếc hắn một cái, chỉ vì khuôn mặt đẹp như đại mỹ nữ kia sẽ làm tâm y không yên ổn.

Thật là, nếu gương mặt xinh đẹp như vậy, vì cái gì dáng người lại cường tráng cao lớn như vậy? Thọat nhìn, không có nửa điểm thích hợp.

”Tại sao không nhìn tôi?” Lý Dục Phong không để y thực hiện được ý nghuyện, nắm cằm y chuyển mặt y qua đối mặt với mình.

” Tại sao tôi phải nhìn cậu?” Quảng Vĩ Đông tràn đầy tực giận hỏi lại.

Đối phương xử sự ác liệt, nhưng Lý Dục Phong cũng không để ý. Hắn nhìn chằm chằm Quảng Vĩ Đông hồi lâu , bỗng dưng nở nụ cười. Toàn thân Quảng Vĩ Đông nhất thời phát lạnh, loại tươi cười gian trá này trước kia y hình như đã gặp qua. Người nầy nhất định là có âm mưu bất thiện ! Thật đáng sợ a”Cậu cười cái gì ?” Quảng Vĩ Đông căng thẳng .

”Không có gì. . . . . .” Lý Dục Phong dùng âm điệu thân thiết lầm bầm lầu bầu nói:” Không nghĩ tới ông trời cũng giúp tôi, để tôi vừa về nước liền gặp được cậu . . . . . .”

”Gì? Cậu vừa mới về nước?”

”Đúng vậy, buổi sáng mới đáp máy bay, đang chuẩn bị phái người đi tìm cậu , cậu liền tự động xuất hiện .”

”Không. . . . . . Không phải vậy chứ?” Quảng Vĩ Đông trong lòng gào thét ”Ông trời, ông tại sao tàn nhẫn với tôi như vậy ?”

Lý Dục Phong ngồi thẳng lại, từ trong túi tiền khéo léo lấy bút ký ra:” Cậu hiện tại làm việc ở đâu ?”

”Cậu hỏi cái này để làm gì?” Quảng Vĩ Đông tràn ngập phòng bị với hắn.

”Ngày mai bỏ việc đi, làm việc cho tôi!” Lý Dục Phong dùng ngữ khí hạ lệnh nói:” Bất quá cho dù cậu không nói tôi cũng có biện pháp tra ra.”

”Không cần phiền như vậy , tôi đã bị đuổi rồi !” Quảng Vĩ Đông nghiến răng nghiến lợi nói, nội tâm tiếp tục khóc thét:” Ông trời thật quá phận a! Đem tôi xui xẻo thành như vậy là vì thực hiện ý nguyện của tên hỗn đàn này sao?

”Nga, vừa lúc.” Lý Dục Phong vừa lòng mà khép bút ký lại.

”Khá cái rắm. . . . . .” Quảng Vĩ Đông nghiến răng.

”Vài năm gần đây cậu thế nào?”

”Vốn cũng không tệ lắm, ít nhất trước một tháng cậu xuất hiện quả thật không tệ!” Quảng Vĩ Đông bắt đầu đem chuyện mình xui xẻo đổ hết cho Lý Dục Phong, nhất định là hắn sắp xuất hiện, mới khiến mình liền tục xui xẻo!

”Có bạn gái chưa?” Lý Dục Phong hỏi rất bình thản, trong mắt lại hiện lên tinh quang.

”Nhờ phúc của cậu, mới vừa bị đá!” Oán hận của Quảng Vĩ Đông đối với hắn vượt xa cảm giác sợ hãi, trong lòng càng chắc chắn, chính là người này hại mình xui xẻo !

”Nga, phải không?” Ánh mắt Lý Dục Phong ngược lại khôi phục trạng thái bình thường , khóe miệng mỉm cười.

”Mẹ nó, tôi bị đá cậu thật cao hứng phải không?”

”Ân. . . . . .” Lý Dục Phong từ chối cho ý kiến hừ một tiếng, nói: ”Tính cách như cậu , đương nhiên không có nữ nhân thích.”

Lòng tự trọng của Quảng Vĩ Đông bị tổn thương . ”Ít xem thường người khác đi! Cho tới nay đều là nữ nhân theo đuổi tôi!”

”Nhưng cuối cùng người bị đá vẫn là cậu phải không?”

”. . . . . .” Quảng Vĩ Đông thần tình khó chịu trả lời: ”Đó là vì tôi xui xẻo! Chờ coi đi, tôi rất nhanh sẽ đổi vận !”

”Phải không?”

”Đương nhiên , đến lúc đó sẽ có rất nhiều người thích tôi, không ai lại có thể đá tôi!” (chém >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.