Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 10: Chương 10




Buổi tối, Đinh Tiềm lên lầu thì nhìn thấy cửa phòng Hạ Lục hờ khép, anh lặng lẽ từ kẽ hở nhìn vào trong.

Hạ Lục ngồi ở trên sofa, đôi chân thon dài cuộn lại, cùng Đinh Ký dựa sát vào nhau nhìn màn hình chiếc iPad trong tay.

Hai đứa nhỏ này đều có tính cách tùy tiện, không chú ý tới vấn đề khác biệt giữa nam và nữ. Đinh Tiềm buồn bực rất nhiều hơn nữa còn có chua xót, lại nói hai người bọn họ cũng đều 16, 17 tuổi, có lẽ bọn họ rất thích dựa vào nhau như vậy, tứ chi tiếp xúc.

“Đinh Ký ——” Đinh Tiềm ở cửa gọi một tiếng.

Đinh Ký nghe được tiếng gọi thì vội vàng đứng lên, chạy đến mở cửa, nhìn thấy chú nhỏ ở bên ngoài cửa mới kinh ngạc nói: “Chú?”

“Hơn 10 giờ rồi sao cháu còn không đi ngủ, cùng Lục Lục ở trong phòng làm cái gì?” Đinh Tiềm dời tầm mắt sang chỗ khác, tựa hồ liền chính mình cũng không thể thuyết phục chính mình vì cái gì muốn gõ cửa.

“A, cháu đi ngủ ngay đây.” Đinh Ký theo thói quen mà cào cào cái ót rồi chạy về phòng mình.

Nhìn thấy Hạ Lục còn ngồi ở chỗ kia, Đinh Tiềm dạo bước đi vào đứng ở trước mặt cô. “Thời gian không còn sớm, cháu cũng nên đi ngủ sớm một chút.”

Hạ Lục không nói chuyện, ngẩng đầu mỉm cười với anh.

Khuôn mặt trái xoan có một tầng màu đỏ nhàn nhạt, đôi mắt cong cong có một tầng hơi nước, thần động năng ngữ. Đinh Tiềm ngơ ngẩn, trong nháy mắt trái tim anh bị nụ cười kia đánh trúng, nửa ngày cũng không thể động.

Sau một lát, anh tự nói với bản thân mình gõ cửa là đúng, không thể để mối quan hệ của cô và Đinh Ký phát triển.

Sáng sớm ngày hôm sau Hạ Lục tỉnh dậy đã hơn 10 giờ, cô lười biếng bò dậy vội vàng tắm rửa thay quần áo rồi đi tới phòng bên cạnh gõ cửa.

Nhìn thấy người mở cửa là Đinh Tiềm cô mới bỗng nhiên nhớ lại, phòng bên cạnh không phải Đinh Ký mà là chú nhỏ, cô xoa xoa cằm nói. “Thực xin lỗi chú nhỏ, cháu gõ sai phòng rồi.”

Đinh Tiềm thấy đầu tóc của cô vẫn còn ướt, vừa tươi mát lại đáng yêu, nhất thời dời không thể dời tầm mắt, thanh âm cũng nhẹ nhàng. “Không sao.”

Mắt thấy Hạ Lục muốn rời đi anh mới lại vượt lên trước một bước. “Ba mẹ chú sẽ đi Bắc Đái Hà nghỉ dưỡng, sáng hôm nay đã ngồi xe đi rồi, chắc phải cuối tuần mới có thể trở về.”

Hạ Lục ồ một tiếng, nhớ lại tới hai ngày trước bà nội Đinh đã nói qua chuyện này.

Đinh Tiềm tiếp tục nói: “Tiểu Tuấn đi đến nhà bạn trai, sẽ không trở về trong một ngày, Tiểu Đinh Đinh đi tham gia Olympic Toán, giữa trưa trong nhà chỉ có hai chúng ta ăn cơm.

Hạ Lục lại ồ một tiếng cũng không quá để ý, dù sao trong nhà có bảo mẫu, sẽ không phải không có ai nấu cơm.

Đinh Tiềm ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn, phấn nộn rồi trưng cầu ý kiến của cô. “Chúng ta đi bên ngoài ăn hay là tự nấu cơm ở nhà?”

“Tự nấu? Ý kiến hay đấy! Cháu muốn ăn cua cà ri, mực chiên giòn, cháu sẽ làm bánh pudding phô mai.” Lúc Hạ Lục mỉm cười, một đôi mắt hạnh linh động cố phán thần phi, vô cùng quyến rũ.

Đinh Tiềm thấy cô cao hứng thì lập tức sai bảo mẫu đi mua nguyên liệu nấu ăn.

Sau khi nguyên liệu nấu ăn được mua về, Hạ Lục không để bảo mẫu làm mà tự mình xuống bếp. Đinh Tiềm cũng không nhàn rỗi, anh ở một bên làm khoai tây nghiền phô mai. Anh ở Mỹ mấy năm những món ăn khác không dám nói, làm khoai tây nghiền lại là sở trường.

“Nếu như Tiểu Đinh Đinh giữa trưa có thể trở về ăn cơm thì tốt rồi, anh ấy thích nhất ăn cà ri cua. Chú nhỏ, chú có thể gọi điện thoại hỏi anh ấy có trở về hay không?” Hạ Lục eo cột tạp dề, tay cầm nồi sạn nhìn về phía Đinh Tiềm.

Đinh Tiềm ừ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng bếp gọi điện thoại, chỉ một lát đã trở lại thông báo với Hạ Lục biết Đinh Ký nói không trở lại ăn cơm.

“Chú có nói với anh ấy là cháu tự mình xuống bếp không?” Hạ Lục không cam lòng.

“Có, nhưng nó nói không kịp trở về.” Đinh Tiềm thong dong đi lên trước, giúp cô dọn bát đũa.

Hai người bận rộn đến giữa trưa, Đinh Tiềm thật sự không trở lại ăn cơm, Hạ Lục thất vọng mà dẩu dẩu miệng, hoàn toàn không chú ý tới một tia đắc ý khó nắm bắt của Đinh Tiềm.

Nhưng mà không lâu sau thì cảm giác thất vọng của Hạ Lục đã giảm đi vài phần, mặc kệ nói như thế nào thì vẫn còn chú nhỏ ở đây, trù nghệ của cô cũng không đến mức người khác không thể thưởng thức.

“Chú nhỏ, cháu làm cà ri cua cùng mực cay chiên giòn ngon không?” Hạ Lục chớp chớp một đôi mắt to, mong chờ mà nhìn Đinh Tiềm.

“Ăn ngon.” Đinh Tiềm mỉm cười, nhìn thấy khóe miệng cô còn dính phô mai thì duỗi tay giúp cô lau sạch.

“Vậy tại sao chú lại ăn ít như vậy?”

Hạ Lục nào biết lực chú ý của Đinh Tiềm đều ở trên người cô, chỉ cần nhìn cô anh đã không buồn ăn uống, trong lòng có một loại kích động khó lòng giải thích, mặt nóng hừng hực.

“Chú không thấy đói.”

“Vậy cháu sẽ không khách khí, cháu muốn ăn sạch chỗ thức ăn này.” Hạ Lục không muốn lãng phí chỗ thức ăn mà mình vất vả làm được, cô bóc một con cua ăn uống thỏa thích.

Đinh Tiềm nhìn thấy bộ dạng tham ăn của cô trong lòng bất đắc dĩ rồi lại nghĩ, nha đầu này vẫn là quá nhỏ, chỉ số thông minh tuy rằng cao nhưng cũng chỉ mới 16 tuổi. Có lẽ bản thân anh còn phải chờ một đoạn thời gian.

Lúc hai người đang ăn cơm thì dì Cầm tới nói cho bọn họ bên ngoài có mấy vị quân nhân tới tìm Đinh Tiềm. Đinh Tiềm vừa nghe nói là quân nhân thì vội vàng đặt bát cơm xuống đi ra ngoài nghênh đón.

Hạ Lục cùng đi qua, tò mò nhìn mấy vị quân nhân thoạt nhìn uy nghiêm ở phòng khách, suy đoán lý do bọn họ tới đây. Đinh gia là gia đình có truyền thống làm quân nhân, bởi vậy Hạ Lục có thể biết được quân hàm bọn họ đang đeo, có vài người cấp bậc không thấp.

“Cháu cứ ăn cơm trước, chú cùng bọn họ nói chuyện một lát.” Đinh Tiềm dặn dò Hạ Lục một câu liền mang theo mấy người kia đi vào thư phòng của ba mình.

Ông nội Đinh đã về hưu nhiều năm, những người này là tới tìm chú ấy sao? Nhưng vì cái gì lại muốn chọn thời điểm ông nội Đinh không ở nhà? Hạ Lục trong lòng nghi hoặc, lúc ăn cơm cũng thất thần.

Bọn họ ở thư phòng nói chuyện thật lâu thật lâu, khi Hạ Lục nghe được âm thanh mở cửa thư phòng mới tò mò mà dỏng tai lên nghe, quả nhiên thấy Đinh Tiềm cùng mấy người kia đi ra.

“Chú ——” cô gái nhỏ có điểm lo lắng, chạy tới.

“Chú có chút việc cần theo bọn họ đi ra ngoài một chuyến, cháu không cần lo lắng, chú sẽ xử lý tốt.” Đinh Tiềm cùng mấy người kia đi ra cửa.

Hạ Lục cùng đi ra ngoài, nhìn anh lên xe cô mới trở về phòng gọi điện thoại cho Đinh Ký.

Đinh Ký vừa nghe liền hiểu. “Bọn họ khẳng định là tới tìm chú nhỏ xin giúp đỡ. Chú ấy rất lợi hại, là thiên tài máy tính, lúc 17 tuổi đã có thể phá vỡ bức tường lửa trong nội bộ của bọn họ, lãnh đạo của bọn họ còn tự mình tới nhà tìm ông nội muốn chú nhỏ vào quân đội, nói chú ấy là tai họa không nhìn kỹ không được, ông bà của anh lại không đáp ứng.”

“Sao cháu lại không biết việc này?” Hạ Lục trong lòng tính tính, năm chú nhỏ 17 thì cô cũng đã 11 tuổi, tại sao một chút tin tức cũng không nghe nói tới?

Đinh Ký cười thần bí. “Anh cũng là nghe lén mới biết được, ba mẹ ở trong phòng nói chuyện đúng lúc anh đi vệ sinh thì nghe bọn họ nói chuyện của chú nhỏ, mọi người trong nhà vẫn luôn giữ bí mật chuyện này.”

Hạ Lục nghe được liền cảm thấy thú vị, đối với mục đích của mấy người quân nhân vừa tới tìm Đinh Tiềm càng tò mò hơn.

“Giữa trưa sao anh không trở về ăn cơm? Em còn làm món cua cà ri mà anh thích ăn.” Hạ Lục đột nhiên hỏi.

“Không phải chú nhỏ gọi điện thoại nói với anh trong nhà không ai nấu cơm sao, còn bảo anh ăn ở bên ngoài nữa mà?” Đinh Ký cảm thấy không thể hiểu được.

Hạ Lục buông điện thoại, cũng không suy nghĩ cẩn thận ý tứ của Đinh Tiềm.

Vẫn luôn chờ đến buổi tối, Hạ Lục cũng đã chuẩn bị ngủ thì nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng trên hành lang truyền đến, cô nhanh chóng xuống giường chạy đến cửa.

Mở cửa ra, cô nhìn thấy Đinh Tiềm đang mở cửa thư phòng, lúc này cô mới lên tiếng hỏi anh. “Chú, buổi chiều chú đã đi đâu vậy?”

Đinh Tiềm vốn sợ đánh thức cô còn cố ý đi thật nhẹ nhàng, nào biết nha đầu này thế nhưng cả đêm không ngủ mà lại chờ anh, lòng hiếu kỳ cũng quá lớn a.

“Đã trễ thế này, sao cháu còn không ngủ?” Đinh Tiềm nhìn Hạ Lục mặc một chiếc váy ngủ màu trắng thật dài, nhìn vào ban đêm trông thật lóa mắt.

“Cháu chờ chú đấy. Chú, những người đó rốt cuộc tìm chú làm gì vậy?” Hạ Lục đi lên trước, nhất định muốn Đinh Tiềm giải thích nghi hoặc trong lòng mình.

Những lời của Đinh Ký không thể giải được nỗi nghi ngờ trong lòng cô ngược lại làm cô càng hoài nghi hơn, mấy người kia hẳn không phải là tới bắt chú nhỏ đi, bằng không cũng sẽ không tới lúc ông nội Đinh không ở nhà.

Đinh Tiềm thấy cô muốn đào sâu vấn đề, cười cười. “Chuyện quân đội là cơ mật, chú không thể tùy tiện nói, tiểu nha đầu thì đừng mang lòng hiếu kỳ lớn như vậy.”

Thấy Đinh Tiềm đi vào thư phòng, Hạ Lục giống như cái đuôi nhỏ theo sát sau anh. “Chú bảo cháu đi ngủ nhưng tại sao chú còn vào thư phòng, bây giờ cũng đã nửa đêm rồi sao chú không đi ngủ?”

“Chú còn có chút việc. Đúng rồi, chú phải rời khỏi nhà mấy ngày, cháu nhớ giữ bí mật giúp chú, không cần để lộ hướng đi của chú trước bất kỳ ai, cho dù là người trong nhà cũng đừng nói, nếu ai hỏi thì cứ bảo chú có việc bận cần ra ngoài.” Đinh Tiềm dặn dò nói.

Hạ Lục vốn có vài phần nghi hoặc nghe xong lời này lại thêm lo lắng, lập tức khẩn trương. “Vậy chú sẽ không có nguy hiểm chứ?”

“Sẽ không, mấy người kia có chút vấn đề về kỹ thuật cho nên mới tìm chú xin giúp đỡ, cũng đã chào hỏi qua ba của chú, chú đi giúp bọn họ giải quyết liền không có việc gì.” Đinh Tiềm biết, nếu không giải thích rõ ràng một chút, trong cái đầu nhỏ của Hạ Lục sẽ nghĩ đến phương diện khác.

“Chú muốn bế quan tu luyện?” Hạ Lục đột nhiên nói.

Đinh Tiềm cười cười, khẽ vuốt mái tóc của cô. “Thay chú giữ bí mật được không?”

Hạ Lục gật gật đầu, nhìn nụ cười ôn nhu cùng hàm răng trắng tuyết của anh trái tim lập tức đập thình thịch.

Thấy Hạ Lục còn đứng ở nơi đó không chịu đi, Đinh Tiềm đành bảo cô đi lấy cho mình một lon bia lạnh, Hạ Lục theo lời mà đi xuống lầu, một lát sau cô cầm một ly sữa bò đi lên.

“Không phải bảo cháu lấy bia à.” Đinh Tiềm nhíu nhíu mày.

“Sữa bò có tác dụng giúp chú ngủ ngon hơn.” Hạ Lục nhìn anh, thấy anh vòng chân ngồi ở trước máy tính, cổ tay áo cùng cổ áo đều rộng mở, lấy một loại trạng thái vô cùng thả lỏng mà làm việc, biết anh đang cần giải quyết công việc, cô lại hỏi anh. “Chú có đói bụng không, có muốn ăn thứ gì hay không?”

“Không cần.”

Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, chỉ có âm thanh gõ bàn phím, hai người như có một loại ăn ý ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Hạ Lục rất thích cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn anh, bờ vai của anh rất rộng, đường cong tới eo lại trở nên nhỏ hẹp, trông thật đẹp, nhưng mà anh tựa hồ không phải rất thích uống sữa bò, uống lên hai ngụm thì ngừng.

“Chú nhỏ ——” Hạ Lục nhắm mắt đi tới tới gần anh. “Ước mơ của chú là gì?”

Ước mơ? Đinh Tiềm thấy bộ dáng nghiêm túc của cô mới thu liễm ý cười, tầm mắt nhìn về phương xa rồi lại quay đầu nhìn vào cô. “Ước mơ của chú chính là… dùng ta đại não chinh phục thế giới.”

Sáng sớm ngày hôm sau, quân đội phái xe tới đón Đinh Tiềm. Hạ Lục thấy Đinh Tiềm đi tay không đang muốn đem điện thoại đưa cho anh thì anh lại vẫy vẫy tay.

Hạ Lục vẫn luôn theo tới cửa nhìn theo anh ra cửa rồi lên xe, nhìn thấy trên xe ngoài tài xế còn có hai vị quân nhân biểu tình nghiêm túc, cô tò mò muốn thăm dò nhìn thử.

Đinh Tiềm trong lúc vô ý quay đầu lại, thấy cô đứng phía sau cửa khóe miệng hơi cong lên.

“Đó là bạn gái cậu?” Có người thấy được Hạ Lục mới cười hỏi Đinh Tiềm.

Đinh Tiềm cười mà không nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Tác giả có lời muốn nói: Chú nhỏ đến tột cùng là đi đâu và làm gì? Vì cái gì lại thần bí như vậy? Vì cái gì vì cái gì?

Lục Lục, cô vẫn luôn ở chú ý tới anh, cô có biết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.