Lên lầu, Hạ Lục thấy cửa thư phòng khép hờ trong lòng kiềm chế không được sự tò mò, từ kẽ hở cô nhìn vào bên trong thì phát hiện trên sàn nhà có rất nhiều tờ giấy bị ném loạn.
Hạ Lục thật cẩn thận đẩy cửa đi vào rồi ngồi xổm nhặt một tờ giấy lên nhìn thử, trên mặt giấy tràn ngập các con số cùng ký hiệu. Cô xem không hiểu cho nên liền đem những tờ giấy kia nhặt lên xếp vào một chỗ.
Có một tờ giấy ném ở trên bàn máy tính, Hạ Lục đi tới duỗi tay cầm lấy. Đây là một bức phác hoạ khuôn mặt của một cô gái, lúc cô còn chưa kịp thấy rõ ràng liền cảm giác được có người đang tới gần, trong lòng cả kinh, bức vẽ rơi trên mặt đất.
“Nha đầu, cháu ở chỗ này làm cái gì?” Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của Đinh Tiềm từ phía sau truyền đến.
Nhìn thấy Hạ Lục ngồi xổm trên mặt đất anh mới tò mò cúi người nhìn về phía cô.
Hạ Lục bị dọa nhảy dựng lên, cô khẩn trương đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của mình, làm thế nào cũng không nghĩ tới Đinh Tiềm sẽ quay trở lại, bây giờ cô muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ đành nhanh chóng ngẩng mặt, lúc này cô nhìn thấy chú nhỏ đang từ trên cao nhìn vào mình, trên khuôn mặt xuất hiện ý cười như có như không, cô lắp bắp nói: “Cháu, cháu giúp chú quét dọn...quét dọn, thư phòng của chú...quá lộn xộn, cháu giúp chú sửa sang lại một chút a.”
Trong nhà có bảo mẫu còn có người dọn dẹp, cũng đâu cần cô phải tự mình dọn dẹp, Đinh Tiềm trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra. Anh cầm lấy đồ cần thiết liền rời đi, trước lúc đi còn không quên sờ lên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Lục một phen.
Hạ Lục ngây người, trong nháy mắt khi ngón tay lành lạnh của Đinh Tiềm lướt qua khuôn mặt thì trái tim của cô lỡ mất một nhịp, nhìn theo bóng dáng rời đi một cách tiêu sái của anh khuôn mặt của cô lập tức đỏ lên, trong lòng lại một trận hoảng hốt.
Lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra vẫn có người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cũng sẽ đẹp như vậy.
Hạ Lục cầm lấy một tờ giấy có những con số và ký hiệu mà mình vừa nhặt được đi về phòng. Cô bắt đầu sắp xếp những con số đó, rất nhanh đã tìm được quy luật, phát hiện đây là một dãy mật mã cực kỳ phức tạp, cô đã cố gắng vận dụng tất cả kiến thức của mình để phá giải dãy mật mã, tiêu phí thời gian của một buổi trưa nhưng không thu hoạch được gì.
Liên tiếp ba ngày Đinh Tiềm cũng chưa liên lạc về nhà, Hạ Lục tuy rằng có thể đoán được mục đích lần này anh ra ngoài nhưng vẫn rất lo lắng, cũng không nói rõ là vì cái gì. Cô chỉ cảm thấy bí mật của chú nhỏ kinh tâm động phách, dường như đến cả điện thoại đối phương cũng không cho anh gọi, ngăn cản mọi sự quấy nhiễu từ bên ngoài.
Hơn nữa người sốt ruột không kém Hạ Lục còn có dì Cầm. Đinh Tiềm chỉ nói với bà là muốn ra ngoài mấy ngày, thế nhưng lại thần thần bí bí không nói đi làm gì, chỉ bảo bà đừng lo lắng. Bà ở Đinh gia nhiều năm, cũng đã thấy quá các loại sự kiện lớn nhỏ, nhưng người trong quân đội trịnh trọng tới cửa tìm Đinh Tiềm thì mới chỉ thấy lần thứ 2.
Lúc trước, nghe nói anh đã từng phá hủy bức tường lửa của quân đội, bọn họ trực tiếp tìm tới nhà, tuy rằng người tới có quân hàm thấp hơn nhiều so Đinh Triệu Ninh nhưng biểu tình của bọn họ lại nghiêm túc thật sự. Vợ chồng Đinh Triệu Ninh cũng nhận lỗi, còn đưa ra lời bảo đảm mới làm dịu được chuyện này.
Mặc dù bà trước sau không biết bức tường lửa là cái cái gì, nhưng bà cũng biết chuyện lần đó vô cùng nghiêm trọng. Sau khi giải quyết xong việc, Đinh Tiềm liền bị ba của mình cấm cửa một tháng, đến cả dây cáp mạng cũng bị cắt đứt, còn nghe nói có một lần anh thiếu chút nữa đã phải chịu xử phạt, nhưng vì anh vẫn đang là vị thành niên cho nên đối phương cũng chỉ phê bình giáo dục một phen sau đó cũng không truy cứu.
Lần này bọn họ lại tìm tới cửa, hơn nữa còn tới lúc vẫn lão tướng quân không ở nhà chắc sẽ không phải thằng bé lại làm ra chuyện gì khác người đấy chứ, chẳng lẽ lại tiếp tục phá bức tường lửa gì đó cho nên bọn họ muốn bắt thằng bé đi?
“Lục Lục, A Tiềm sẽ không có việc gì chứ?” Mắt thấy Đinh Tiềm đã mấy ngày không về nhà, điện thoại cũng không gọi, dì Cầm càng nghĩ càng lo lắng nhưng lại không thể hỏi người khác chỉ có thể hỏi Hạ Lục.
“Không thể nào, chú ấy cũng đã là người lớn rồi.”
Tuy nói như thế nhưng trong lòng Hạ Lục cũng thập phần thấp thỏm, nhưng cô không thể vừa tỏ ra bất an vừa an ủi dì ấy được, dù sao dì ấy cũng đã lớn tuổi, người lớn tuổi lại hay suy nghĩ miên man.
“Vậy có thể gọi điện thoại cho thằng bé hay không?”
“Không được.”
Hạ Lục nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Chú ấy căn bản cũng không mang di động.”
“Vậy có muốn gọi điện thoại hỏi Chí Quốc xem thế nào hay không? Dì cảm thấy lo lắng và hoang mang.” Bà cũng giống như những người phụ nữ lớn tuổi khác, gặp phải chuyện gì đó liền không thể ngồi yên.
Bà mở danh bạ điện thoại muốn gọi cho ba của Đinh Tuấn, nói như thế nào ông cũng là con trai trưởng của Đinh gia, còn là sĩ quan cao cấp trong quân đội, lúc này lão gia tử không ở nhà tìm ông hỏi thăm nhất định không sai, cũng không thể mắt thấy em trai bị bắt ông cũng không quan tâm.
Hạ Lục thấy bà thật sự muốn gọi điện thoại, lại nhớ tới chuyện Đinh Tiềm bảo giữ bí mật cô vội vàng ngăn cản. “Không cần đâu ạ, dù sao bác ấy cũng rất bận. Dì à, dì cứ yên tâm đi, trước lúc đi chú nhỏ cũng đã nói với cháu rằng chú ấy sẽ không có việc gì, chú ấy chỉ là đi giúp đỡ bọn họ mà thôi, nếu thật sự có việc thì ông nội Đinh cùng bác cả cũng không có khả năng không biết.”
“Này, chuyện này thật khó để nói, thật sự muốn bắt ai thì đều là lén lút tiến hành, không có khả năng để người trong nhà biết.” Dì Cầm suy nghĩ, nếu không phải bắt đi thì thần bí như vậy làm gì a. Đinh gia là gia đình như thế nào cơ chứ, nếu không phải chuyện lớn thì quân đội có thể tự mình phái người phái xe tới cửa dẫn người đi hay sao?
Hạ Lục thấy bà như vậy cũng không biết nói cái gì cho tốt, chỉ có thể mỉm cười.
Dì Cầm thấy Hạ Lục còn nhỏ tuổi nhưng thật ra rất trầm ổn, suy đoán có khả năng cô biết cái gì đó, bà thở dài một tiếng rồi nghĩ thầm, chỉ cần A Tiềm bình an không có việc gì liền tốt rồi, bà cũng không gọi cuộc điện thoại kia nữa.
Ba ngày sau, Đinh Tiềm mới về nhà, một thân quần áo nhăn bèo nhèo, cả người thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, cơm cũng không ăn, tắm cũng không tắm cứ như vậy ngã vào trên giường ngủ mất.
Hạ Lục đi theo lên lầu rồi lặng lẽ đi vào phòng của Đinh Tiềm, thấy anh vùi đầu ngủ say, khuôn mặt đẹp trai cũng đã tiều tụy hơn nhiều, khuôn mặt xanh xao, vừa rồi cô biết được mấy ngày nay anh cũng chưa nghỉ ngơi tốt, cô cứ nhìn anh như vậy trong chốc lát rồi mới giơ tay thật cẩn thận giúp anh đắp chăn đàng hoàng.
Chú nhỏ yêu thích sạch sẽ, trên người luôn mang theo mùi hương sữa tắm, vậy mà lần này chú ấy lại có thể chịu đựng ba bốn ngày không cạo râu, không tắm rửa, cứ như vậy không đổi quần áo mà lăn ra ngủ, có thể thấy được là cực kỳ mệt.
Giống như ma xui quỷ khiến, Hạ Lục duỗi tay sờ sờ chiếc cằm của Đinh Tiềm, cảm giác những sợi râu đâm vào tay cô lập tức rút tay về, bộ dáng giống như làm chuyện trái với lương tâm, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Từ sáng sớm đến hoàng hôn, Hạ Lục vô số lần chạy đến cửa phòng Đinh Tiềm nhìn xem, thấy anh vẫn luôn ngủ say, tư thế ngủ cũng chưa từng thay đổi, trong lòng có chút lo lắng. Có phải chú ấy bị bệnh rồi không, như thế nào vừa trở về liền ngủ một giấc dài như vậy cũng chưa tỉnh lần nào?
Hạ Lục đi đến trước giường, thấy cái trán của Đinh Tiềm có mồ hôi, cô lấy khăn nóng nhẹ nhàng giúp anh lau qua.
Lúc Hạ Lục xuống lầu thì dì Cầm liền hỏi về Đinh Tiềm. “Thằng bé đã tỉnh chưa?”
“Chưa ạ.” Hạ Lục biết bà cũng lo lắng cho chú nhỏ.
“Như thế nào còn không tỉnh, cũng đã hơn 7 giờ rồi, cơm trưa không ăn cơm chiều cũng không ăn luôn sao?” Bà vừa nói vừa nhíu mày, rất muốn tự mình lên lầu xem tình hình của Đinh Tiềm. Đinh Tiềm là bà nhìn lớn lên, vẫn luôn xem anh như con trai của mình.
“Chú ấy quá mệt nhọc, hai ngày này không nghỉ ngơi tốt.” Hạ Lục an ủi bà.
“Vậy cháu nhớ lấy thêm cho cái chăn cho thằng bé, với loại thời tiết này vừa mở điều hòa lại còn ngủ nhiều như vậy, đặc biệt dễ dàng bị cảm lạnh.” Dì Cầm suy nghĩ Đinh Tiềm hẳn cũng nên tỉnh ngủ, bà trở lại phòng bếp hâm nóng thức ăn một lần nữa.
Ngủ một ngày thống khoái, lúc Đinh Tiềm tỉnh lại đã là buổi tối, tắm rửa xong thì anh mang theo tinh thần sảng khoái đi xuống lầu.
Dì Cầm nhìn thấy anh, nhịn không được nói: “Như thế nào mới đi ra ngoài ba ngày mà bây giờ trở về cháu đã gầy đi một vòng như vậy.”
“Không được ăn thức ăn dì làm cháu mới gầy như vậy đó.” Đinh Tiềm mỉm cười ngồi vào bàn ăn.
Dì Cầm đem đồ ăn đặt trên bàn, tất cả đều là món Đinh Tiềm thích ăn, chay mặn phối hợp thoả đáng.
Nhìn thấy Hạ Lục đứng ở một bên mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn mình, khuôn mặt nhỏ phấn nộn cùng đôi môi đỏ thủy nhuận, Đinh Tiềm trong lòng vừa động liền gọi cô: “Nha đầu, lại đây ăn cơm cùng chú.”
“Cháu đã ăn rồi. Chú nhỏ, chú ăn nhiều một chút, dì Cầm cố ý hầm canh gà cho chú uống đó.” Hạ Lục đi qua, thấy tinh thần anh không tồi, lòng cũng được thả lỏng.
Đầy một bàn đồ ăn tinh xảo đã kích thích cơn thèm ăn của Đinh Tiềm, anh ăn liên tiếp hai bát cơm, Hạ Lục giúp anh lấy bát thứ ba rồi đưa tới trước mặt anh. “Mấy ngày chú bế quan bọn họ không cho chú cơm ăn sao?”
Đinh Tiềm cười to. “Có ăn, nhưng bữa ăn không có quy luật, cũng không ngon giống như tay nghề của dì Cầm.”
Hạ Lục đến gần nhìn thấy anh đã cạo sạch râu, trái tim lại đập loạn lên, may mắn lúc ấy anh đang ngủ bằng không nếu để cho anh biết cô đã sờ râu của mình vậy thì thật xấu hổ.
Đinh Tiềm trước sau vẫn không chịu nói mấy ngày nay anh đã làm gì, thông minh như Hạ Lục cũng không hỏi nhiều, cô biết chú nhỏ nhất định có chuyện quan trọng.
Dì Cầm vẫn còn lải nhải, lúc thì nói Đinh Tiềm lớn như vậy không biết chiếu cố bản thân; lúc lại nói mấy người quân nhân kia bạc đãi anh, tìm anh giúp đỡ vậy mà lại không cho anh ăn ngon.
Đinh Tiềm chỉ cười, vẫn như cũ giữ kín như bưng, ăn xong cơm anh mới ngẩng đầu nhìn Hạ Lục một cái, ánh mắt kia tựa hồ đang hỏi. “Nha đầu, cháu vẫn giữ bí mật tốt chứ?”
Hạ Lục ngây ngẩn cả người, qua nửa ngày mới nhỏ giọng nói. “Cái gì cháu cũng chưa nói a.”
Hạ Lục có chút chột dạ không dám nhìn Đinh Tiềm. Cô nghĩ thầm, anh nói giữ bí mật có phải cũng bao gồm kia tờ giấy phác hoạ kia hay không? Thực đáng tiếc cô cũng kịp nhìn rõ người trong bức vẽ kia là ai thì đã bị anh lấy đi.
Với tính cẩn thận của Đinh Tiềm nhất định sẽ không ném loạn đồ đạc rồi để cho người khác nhìn thấy? Trừ phi anh cố ý lưu lại manh mối. Vậy có khi nào đó là người trong lòng anh hay không? Hạ Lục có điểm không được tự nhiên mà suy nghĩ. Anh cũng đã hơn 20 tuổi, có người trong lòng cũng rất bình thường.
Uống xong một ngụm canh cuối cùng, Đinh Tiềm nhìn Hạ Lục giống như đang suy tư, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt lại nghiêm túc. “Râu của chú đâm có đau tay hay không?”
Khuôn mặt Hạ Lục lập tức đỏ bừng.
Giống như dự đoán của Hạ Lục, lần hành động này của Đinh Tiềm đã khiến cho anh trở nên nổi tiếng hơn trong quân đội, lãnh đạo quân đội lại lần nữa tới cửa gặp mặt vợ chồng Đinh Triệu Ninh tỏ ý muốn cho Đinh Tiềm tham gia quân ngũ. Tuy nhiên vợ chồng Đinh gia vẫn uyển chuyển cự tuyệt, bọn họ đành ra về trong tiếc nuối.
Qua thật lâu thật lâu về sau, Hạ Lục mới từ Đinh Ký biết được, hóa ra có một lần có một server ở nước ngoài muốn tấn công mạng lưới tình báo của quân đội, muốn đánh cắp tài liệu bí mật quân sự. Trong khi đó Đinh Tiềm là một Hacker luôn bị quân đội theo dõi, lần này bị điều đi hỗ trợ kỹ thuật, ở nơi đó anh đã vận dụng kỹ thuật chặn lại những lần công kích của đối phương.
Không chỉ có như thế, Đinh Tiềm còn truy lùng tung tích server của đối phương, dùng thời gian ba ngày để phá hủy nhiều bức tường lửa, khiến cho nhiều server của đối phương bị tê liệt, cái này tương đương với trăm vạn người sử dụng Internet bị gián đoạn liên tiếp, nghe nói để xử lý sự cố lần này đối phương đã thiệt hại hơn một ngàn vạn đôla.
Nhưng mà chú nhỏ cũng không muốn làm người nổi tiếng, bởi vì chú ấy còn phải trở lại Mỹ học tập, quân đội vì bảo vệ chú thuận lợi hoàn thành việc học, đối với chuyện này nghiêm khắc bảo mật.
Biết được việc này Hạ Lục lại càng khâm phục Đinh Tiềm. Tuy rằng đến cuối cùng anh cũng không tham gia quân ngũ, nhưng là cái loại khí chất quân nhân sấm rền gió cuốn này đã khắc sâu vào trong xương cốt.
Hai năm sau, Đinh Tiềm lấy được hai bằng tiến sĩ học, học thành về nước.
Lúc còn ở trong trường đại học Đinh Tiềm đã cùng bạn học Diệp Tiểu Huyền hợp tác với nhau mở một công ty phần mềm, chuyên phát triển các trò chơi phiêu lưu mạo hiểm, sau khi được ra mắt nó rất được hoan nghênh, bọn họ nắm lấy cơ hội không ngừng cố gắng, liên tiếp tung ra các trang web cùng với nền tảng trò chơi trực tuyến lớn, hiệu suất làm việc của mọi người ở công ty rất ấn tượng.
Sau khi tốt nghiệp, Diệp Tiểu Huyền ở lại Thung lũng Silicon tiếp tục quản lý tổng bộ công ty, còn Đinh Tiềm quay lại Trung Quốc khai thác thị trường Châu Á, cũng đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc khu vực Châu Á.
Tác giả có lời muốn nói: Dựa theo lúc ban đầu nhân thiết, A Tiềm sau này sẽ tham gia quân ngũ, nhưng bởi vì đề tài chịu hạn, bổn văn không thể không thay đổi chức nghiệp của anh, mong mọi người thứ lỗi.