Ngôi Sao Tái Sinh

Chương 9: Chương 9: Vai diễn đầu tiên (1)




Kế hoạch tuyệt vời của Thẩm Vi An cuối cùng lại bị phá hỏng, tuy cô được thỏa ước nguyện được xuất hiện ở trang bìa, nhưng lại bị tai tiếng. Bất cứ ai cũng đều biết, Trần Mỹ Mỹ giàu có không thèm dối làm gì.

Lam Kim Ngọc cầm lấy tờ báo cười lăn lộn, thịt trên người cũng rung theo, bao nhiêu cao quý tao nhã trước đây đều đã tan biến hết, nhất là khi nhìn thấy trên báo viết nữ diễn viên trẻ đang bị cảnh sát điều tra, con mắt cô càng híp lại thành một đường nhỏ xíu như sợ chỉ. Tuy nhiên cô cũng hiểu, cảnh sát sẽ không điều tra được gì.

Cô hiểu, hành động của cô hôm đó cùng lắm cũng chỉ là một vụ bê bối nhỏ, tuyệt đối không thể đạt được hiểu quả tốt như vậy, chắc chắn Trần Mỹ Nhạc đã âm thầm giúp đỡ cô, mặc dù cô ấy luôn chế giễu Trần Mỹ Mỹ, nhưng có thể thấy, tình cảm giữa hai người rất tốt, chính xác là như vậy.

Tiếc là Trần Mỹ Mỹ không còn tồn tại, thân xác cô ây đã bị người khác chiếm lấy rồi.

Lam Kim Ngọc muốn gọi điện thoại cảm ơn Trần Mỹ Nhạc, còn chưa kịp bấm số thì Trần Mỹ Nhạc đã gọi đến.

“Trần Mỹ Mỹ! Đến công ty nhanh lên, chẳng phải dạo này em nói em muốn đóng phim sao, nhanh, chị đã mua cho em một vai rồi, dù không phải vai chính, nhưng ít ra cũng có đất cho em diễn, còn nhiều nữa là khác, không nói nữa, em mau đến công ty, đến đó sẽ có người đưa kịch bản cho em!”

Có thể diễn nhanh như vậy sao?

Lam Kim Ngọc nhéo nhéo hai tảng mỡ bên hông, không vui nổi, với thân hình đầy thịt này, cô có thể vào được vai nào chứ?

Rất nhanh, thắc mắc của Lam Kim Ngọc đã được giải đáp, đó là một phim cổ trang, Lam Kim Ngọc vào vai thiên kim tiểu thư con của một vị quan, là muội muội của nữ chính, chưa nói đến tính cách nhân vật, chỉ riêng về số phận của cô cũng đã lận đậ lắm rồi, cô vốn là yêu phu quân của nữ chính, luôn vì người ấy mà hi sinh, sau đó gia tộc suy tàn, cha cô đưa gia quyến và một đám người hầu vào rừng làm cướp, cô trở thành nữ trại chủ của đám sơn tặc ác độc nhất vùng, khi chuyện này bị bại lộ, cô phải đứng ra gánh tội, sau cùng bị xử tử bằng mũi tên.

Bộ phim hơn một tiếng đồng hồ, có tới mười mấy phân đoạn, kết quả không sống được nửa phim thì đã hết vai, đúng là bất hạnh.

Từng là một diễn viên chuyên nghiệp, Lam Kim Ngọc đã diễn không ít vai diễn cổ trang, nhưng tất cả đều là vai tiểu nữ phong thái nhẹ nhàng, bây giờ phải vào vai nữ trại chủ của một đám sơn tặc quả thật là hơi khó, hơn nữa phong thái này không phải một người bình thường có thể cảm thụ được.

Dù kịch bản này không tệ, nhưng Lam Kim Ngọc cảm thấy không vừa ý, vai diễn này không có gì nổi bật, trừ bỏ phân đoạn trước khi chết có một điểm nhấn nhỏ, còn lại thật sự không có đất diễn.

Cô gái đưa cho cô kịch bản cũng nhanh miệng, cười tủm tỉm nói với cô: “Trần Mỹ Mỹ, chị của cô thương cô thật đó, còn sợ cô diễn không tốt nên đặc biệt tìm một nhân vật phù hợp với tích cách của cô, cô chỉ cần học thuộc lời thoại là đủ rồi! Dù sao cũng không có gì khó, cố gắng nhé!”

Đáy mắt Lam Kim Ngọc xẹt qua tia lửa, cô còn tưởng Trần Mỹ Nhạc kiếm cô một nhân vật gì, không ngờ, đúng là không ngờ! hóa ra là một vai diễn dành riêng cho cô.

“Đạo diễn ở đâu? Tôi muốn đổi vai!”

Cô gái này liếc nhìn cô một cái, lắc lắc đầu: “Tuy nhà cô có tiền, nhưng đạo diễn cũng sẽ không cho cô đổi vai đâu!”

Hừ! Cô gái này nói cũng không sai! Cả công ty đều biết cô là người như vậy, nên không cần phải giải thích biện minh!

Cô kiên quyết nói: “Tôi muốn đổi vai, mau nói cho tôi biết đạo diễn đang ở đâu?”

Cô làm bộ gọi điện cho Trần Mỹ Nhạc, cô gái thấy vậy thì nhanh chóng đầu hàng: “Được rồi, tôi sợ cô rồi, để tôi đưa cô đi! Nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, dù đạo diễn Trần là người phong lưu phóng khoáng, nhưng đối với tác phẩm của mình thì rất kỹ lưỡng, cho nên cô đừng hòng nghĩ đến việc đi cửa sau.”

Lam Kim Ngọc không thèm đáp lời, cô nghĩ thầm, không thèm đi cửa sau, cô chỉ muốn dùng kỹ năng diễn xuất thuyết phục đạo diễn.

Đến văn phòng làm việc, Lam Kim Ngọc không thèm gõ cửa đã đi vào, cô gái kia vội đi trước cô một bước, hắng giọng nói: “Đạo diễn Trần, Trần Mỹ Mỹ xem kịch bản xong thì nói không hài lòng với nhân vật của mình, cho nên muốn yêu cầu đổi vai!”

“Không được! Các vai diễn đều đã được chọn phù hợp, sao có thể đổi được?”

Trong văn phòng vang lên một giọng nam trẻ, giọng nói dõng dạc, hơi quen thuộc!

Lam Kim Ngọc đi vào, nhìn thấy bóng lưng vững chãi, bóng lưng ấy chậm rãi quay lại, nét mặt nghiêm túc nhìn cô: “Cô muốn đổi vai?”

“Trần Trạch Đào...”

Ở buổi xem mắt lần trước, anh ấy chính là đối tượng của cô! Một đạo diễn nổi tiếng tên tuổi lẫy lừng!

“Xin hãy gọi tôi là đạo diễn Trần!

Gương mặt anh vô cùng tuấn tú, nhưng lại muốn tỏ ra nghiêm khắc, Lam Kim Ngọc thấy vậy thì không kìm được suýt bật cười.

“Được, đạo diễn Trần, là tôi yêu cầu đổi vai!”

Người đàn ông nhìn xoáy vào cô một hồi lâu, có thể là do phòng này không có ai nên anh nói rất thoải mai: “Trần Mỹ Mỹ, cô có biết khó khăn thế nào chị cô mới lấy được vai diễn này cho cô không?”

Lam Kim Ngọc lắc đầu, không đồng ý với cách giải thích của anh, cô nhún vai đáp lại: “Tôi không tán thành với cách nói của anh, nhà tôi có rất nhiều tiền, cho nên, dùng tiền mua được thì không phải là chuyện khó khăn.”

Không ngờ rằng da mặt của cô lại dày đến thế, đạo diễn ngẩn người, đôi lông mày nhăn lại: “Bản thân không biết diễn xuất, dùng tiền mua vai diễn, lại còn không vừa ý, Trần Mỹ Mỹ, xem ra da mặt của cô cũng dày lắm đó, tối hôm đó quyết định đến gặp cô xem như là một hành động vô cùng sai lầm của tôi!”

Người này có vẻ như đang tức giận, giọng trở nên lạnh nhạt.

nét mặt Lam Kim Ngọc hơi thay, cô đứng trước mặt nhìn thẳng vào anh ta, hùng hổ đáp trả: “Thứ nhất, anh chưa từng xem qua tôi diễn, dựa vào cái gì mà nói tôi không biết diễn. Thứ hai, đã là dùng tiền mua, thì nếu anh nói da mặt tôi dày, thì mọi người đều như nhau, vì tiền mà bán nhân vật của mình cho diễn viên, anh làm vậy có đúng tư cách của một người đạo diễn không?”

Người đàn ông bị cô mắng một mạch á khẩu không nói nên lời, không những sắc mặt trở nên tái mét, mà lồng ngực cũng đập mạnh liên hồi, như muốn nổ tung.

“Trần Mỹ Mỹ, tất cả mọi người đều biết cô không biết diễn! Vậy nên tôi cũng chẳng cần xem cô diễn làm gì.”

Lam Kim Ngọc cười ha hả, chẳng nói gì.

Người đàn ông mất hẳn phong độ, trừng mắt nhìn cô: “Cô cười cái gì?”

“Tôi cười anh tầm nhìn hạn hẹp, vốn dĩ anh đã có sẵn thành kiến với tôi rồi.”

Trần Trạch Đào há hốc miệng, vốn định đáp lại ‘tôi không có thành kiến với cô, nếu không đã không đi xem mắt rồi’, nhưng nghĩ lại, vẫn không nói ra thì hơn.

Anh bình tĩnh lại, rồi nghiêm mặt nói: “Nếu cô có thể diễn, thì cũng chỉ có thể diễn kiểu nhân vật này thôi, các vai khác không cần bàn đến!”

Trần Trạch Đào đến lấy kịch bản ở trên bàn, bước qua cô đi ra ngoài.

Lam Kim Ngọc xém chút đã nổi điên vì ánh mắt của anh ta, một ánh mắt khinh bỉ và chán ghét.

Người dịch: Đan Đan (Ớt’s team)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.