Ngôi Sao Tái Sinh

Chương 10: Chương 10: Vai diễn đầu tiên (2)




Lúc này, trong văn phòng, Lam Kim Ngọc đang siết chặt nắm đấm, nhìn kịch bản trên bàn không chớp mắt, cô bất động rất lâu, không nói gì cũng không làm gì, đôi mắt như chực chờ sắp khóc.

Nhưng không, cô không khóc mà chỉ cầm kịch bản lên, xoay người chạy ra khỏi phòng đuổi theo đạo diễn Trần, cùng với những bước chân của cô, từng tảng mỡ trên người rung rinh, sàn nhà cũng theo đó mà vang lên ‘rầm rầm’.

“Anh đứng lại cho tôi!”

Cô túm lấy cổ áo của Trần Trạch Đào rồi nhẹ nhàng nhấc bổng anh lên khỏi mặt đất.

“Trần Mỹ Mỹ, nhìn lại bộ dạng của mình đi, có giống phụ nữ không? Tóm lại, việc đổi vai không cần phải thương lượng gì nữa!”

Lam Kim Ngọc mím môi, cố tỏ ra yếu đuối đáng thương, tiếc là sự thật không như cô mong đợi, càng cố gắng lại càng khó coi, tất cả đều phí công vô ích! Có vẻ như cô chỉ khiến người đàn ông này khó chịu hơn thôi.

Giọng cô nhẹ nhàng: “Đạo diễn Trần, cho tôi cơ hội đi mà, anh nói tôi không biết diễn thì ít nhất cũng phải cho tôi cơ hội để chứng minh khả năng của mình đã chứ! Đừng vì lời đồn đại nhảm nhí bên ngoài mà có thành kiến với tôi!

Lam Kim Ngọc thấy thái độ của đạo diễn Trần dịu đi, tưởng đâu anh ta đã đổi ý, ai ngờ: “Trần Mỹ Mỹ, tôi là người luôn giữ vừng lập trường, có thể vai đó không được hay cho lắm, nhưng ít ra cũng xuất hiện suốt nửa phim, nếu cô thật sự có năng lực thì hãy nhận vai đó đi.”

Cô thẫn thờ buông tay, đạo diễn đứng vững một lúc rồi mới nói với cô: “Cô cứ suy nghĩ cho kỹ! Hãy chứng minh những lời đồn đại bên ngoài là sai đi.”

Dứt lời, anh đưa tay xoa đầu cô: “Tôi đợi biểu hiện của cô.”

Hành động này làm cho Lam Kim Ngọc ngẩn người.

Có vẻ như người này đồng ý đến xem mắt không phải là chuyện ngẫu nhiên, lẽ nào khẩu vị của anh ta lại mặn đến vậy, thích người như Trần Mỹ Mỹ? Càng ngẫm cô càng thấy đúng.

Đang miên man nghĩ ngợi, vai cô bỗng nhiên bị ai đó vỗ từ đằng sau: “Này.”

Lam Kim Ngọc giật mình xoay người, trước mặt cô là cặp mắt lúc nào cũng vui vẻ dịu dàng.

“Trầm Dục…”

Hệt như lâu rồi không gặp, đây là người đã đưa cô vào làng giải trí, dù sóng gió cỡ nào đi nữa cũng luôn đứng ra che chở cho cô, lúc nào cũng mỉm cười với cô, so với cha mẹ mỗi năm gặp được một hai lần, Trầm Dục cho cô cảm giác thân tình hơn rất nhiều.

Cô rất rất muốn nói, Trầm Dục, đã lâu không gặp!

Nhưng cô chợt nhớ, mối quan hệ giữa Trầm Dục và Trần Mỹ Mỹ cũng không thân thiết đến vậy, nên thôi.

Thật không ngờ Trầm Dục lại cười với cô, thậm chí còn vỗ vai như rất thân quen: “Nghe nói cô không muốn nhận vai đó hả?”

Cô hít sâu một hơi, lắc đầu: “Không, tôi đã quyết định rồi, sẽ nhận!”

Dù là vai phụ, vốn sẽ chẳng chứng minh được gì, nhưng cô quyết tâm để mọi người phải nhìn nhận lại cô, nhìn nhận năng lực diễn xuất của cô.

Ngay lúc này, quyết tâm của Lam Kim Ngọc rất lớn, nhưng ngay sau đó, niềm tin của cô đã phải ‘tắt ngúm’.

Trầm Dục nói: “Cô theo đuổi Phó Tổng thật không dễ dàng gì nhỉ, còn phải buộc mình đi đóng phim nữa. Được rồi, tuy đây là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng tôi vẫn ủng hộ cô, cố lên, biết đâu Phó Tổng của chúng ta sẽ bị chân tình của cô làm cho cảm động thì sao.”

Dẫu biết Trầm Dục là đang nói chuyện tới Trần Mỹ Mỹ, nhưng Lam Kim Ngọc vẫn thấy xót xa, Trầm Dục tốt với cô như vậy, chắc chắn sẽ rất đau lòng trước cái chết đột ngột của cô! Dù bây giờ Trầm Dục đối xử với cô ra sao, cô cũng nhất quyết không để Thẩm Vi An tiếp cận Trầm Dục dù chỉ là một bước, vì cô ta không xứng đáng!

Chiều hôm đó, đến trường quay rồi Lam Kim Ngọc mới biết vai diễn của cô đã đổi thành vai thứ chính, Nhị Hào, vì khi biết chuyện này, ông nội của cô đã quyết định đầu tư cho vai diễn của cô, yêu cầu biên kịch sửa lại kịch bản theo đúng ngoại hình của Trần Mỹ Mỹ, thay đổi hình tượng thứ chính, từ một đại mỹ nhân thủ đoạn thành ‘đại’ cô nương độc ác.

Lam Kim Ngọc đọc kịch bản với đôi mắt tròn xoe, từ một mỹ nhân nhanh nhẹ, giờ lại đổi thành một cô gái mập mạp, càng đọc càng thấy không hợp.

Hèn chi lúc nãy vừa bước vào trường quay, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Hầu hết các diễn viên ở đây đều là ngôi sao mới nổi, người đóng vai nữ chính còn được treo một áp-phích khổng lồ ở quảng trường thời đại Thiên Hà, đã một tháng rồi vẫn chưa có dấu hiệu bị tháo xuống, nhưng đáng tiếc, mới bắt đầu nổi tiếng chưa được bao lâu, đã bắt đầu mắc bệnh ngôi sao, biết rõ hôm nay là ngày đầu tiên bấm máy, mà đến giờ này vẫn không thấy bóng dáng đâu, chỉ tội nghiệp anh chàng quay phim chờ mỏi cả cổ trong trường quay, khiến ngay cả cô cũng cảm thấy mất hứng.

“Hết cách rồi, đành phải đổi phân cảnh khác thôi!”

“Hóa trang đâu, trang điểm cho Trần Mỹ Mỹ đi, chúng ta không đợi nữa!”

Phó đạo diễn gào khàn cả họng, cả đoàn phim lập tức nháo lên, nhưng có một điểm chung là gần như chẳng ai xem trọng Lam Kim Ngọc cả.

Phân đoạn đầu tiên vốn là cảnh nữ chính bị bọn sơn tặc bắt được rồi trói lại, còn thứ chính Nhị Hào ở trong trại thêm dầu vào lửa, kích động mọi người nữ chính, càng ác liệt càng tốt.

Cảnh đầu tiên, Nhị Hào vào phòng của tên thủ lĩnh, cố gắng khiêu khích để hắn ta nhanh chóng xử lý nữ chính.

Đoạn này, Lam Kim Ngọc mặc một bộ y phục không thể nào đơn giản hơn được nữa, lắc lắc cái hông như thùng phi của mình bước vào phòng, may mà cái váy này đủ rộng nên cô không cảm thấy chật chội cho lắm. Vừa ngồi lên giường, cô bẽn lẽn rúc vào lòng tên thủ lĩnh, thủ thỉ với hắn: “Gia, cô gái chúng ta mới bắt được không thể để lâu đâu, nghe nói bên ngoài đã bắt đầu tìm nàng ta rồi, nếu không mau xử lý đi, sợ rằng sẽ rước họa vào thân.”

Bạn diễn của cô là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đùa bỡn bóp eo cô một cái, nhưng chưa kịp nói câu thoại nào mặt đã biến sắc.

“Cắt, chuyện gì vậy?”

Bạn diễn chỉ thẳng vào cô rồi lên tiếng: “Đạo diễn Trần, ánh mắt của Trần Mỹ Mỹ không phù hợp, khiến tôi không nhập vai được.”

Đổi lỗi ư? Lam Kim Ngọc mỉm cười, cô nhịn!

Nhưng mọi việc không đơn giản như cô nghĩ, rất nhanh cô đã phát hiện, người này vốn không muốn diễn cùng cô, cố tình làm hỏng cảnh quay khiến sắc mặt mọi người trong đoàn phim dần trở nên khó coi.

“Lão Từ, tới đây, nói chuyện với tôi một chút đi, ai có mắt cũng nhìn ra cậu đang muốn làm khó dễ con nhỏ Trần Mỹ Mỹ kia, sao vậy, cứ dây dưa như vậy cũng không có gì hay ho, nếu để đạo diễn Trần biết được, tôi cũng không cứu nổi cậu đâu.”

Nam diễn viên bị kéo tới góc tường, bực bội hít một hơi thuốc rồi đáp lại: “Lúc đầu nghe nói vai này mỹ nhân, sao giờ lại biến thành một Trần Mỹ Mỹ vừa tròn lại vừa béo thế này, nghe nói nhà nó ném vào đây một đống tiền để nó được nhận vai này hả?”

“Ừ, đúng là vậy! Không có năng lực, không có nhan sắc, nhưng lại có tiền.”

Đang rửa tay trong nhà vệ sinh sát bên, Lam Kim Ngọc vô tình nghe được những lời này, cô hắt nước lạnh lên mặt rồi nặng nề thở ra.

Người dịch: Huyết Lang Vương (Ớt’s team)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.