Tiêu Linh ở nhà ba ngày rồi đi, Kiều Ngôn Hi không muốn chia xa bà. Tiêu Linh thấy con gái nước mắt lưng tròng, chính bà càng không nỡ.
“Hay con tiễn mẹ đến thị trấn?”
Kiều Ngôn Hi nghĩ, dù sao chân cũng khỏe hơn rồi, có thể đạp xe, không thể làm phiền Tiết Đồng Hải nữa, sau khi tiễn mẹ đến thị trấn, nhân tiện qua nhà Khương Thành Ngọc lấy xe đạp, vì vậy cô gật đầu: “Vâng ạ, được dịp con đến nhà bạn lấy xe đạp luôn.”
Thế là sáng hôm sau, Kiều Ngôn Hi đi lên xe cùng mẹ, hai mẹ con bỗng chốc thân mật hơn. Đến thị trấn, sau khi thấy mẹ lên xe tới thành phố D rồi cô mới chuẩn bị đến nhà Khương Thành Ngọc lấy xe.
Cảm giác phương hướng của Kiều Ngôn Hi không được tốt, đôi lúc một con đường đã đi nhiều lần cô cũng không tìm được hướng đi, may mà nhà Khương Thành Ngọc rất gần trường học, đường đi không phức tạp nên cô đã rất nhanh tìm thấy.
Đứng trước cửa nhà Khương Thành Ngọc, không hiểu sao cô hơi căng thẳng, bình ổn lại trạng thái, nghĩ kỹ những lời định nói rồi cô mới gõ cửa. Nhưng gõ mấy lần cũng không thấy ai đáp lại! Chẳng lẽ không ai ở nhà? Vậy mình phải làm sao? Về nhà thế nào đây? Đợi chuyến xe đi lúc trưa? Vậy trong khoảng thời gian chờ đó mình ở đâu?
Nghĩ thế, Kiều Ngôn Hi kiên nhẫn gõ cửa, vừa gõ vừa gọi: “Khương Thành Ngọc có ở nhà không? Tớ là Kiều Ngôn Hi đây, tớ tới lấy xe đạp!”
Khương Thành Ngọc đang ở nhà, nhưng cậu không dám mở cửa, cậu tưởng ba mẹ mình để quên gì đó nên về lấy, cậu không muốn gặp họ chút nào nên nằm trên giường không ra mở cửa. Nghĩ ba hoặc mẹ cậu đợi không được nên đã đi rồi.
Thế nhưng cậu chợt nghe được người bên ngoài hình như nói cô ấy là Kiều Ngôn Hi! Khương Thành Ngọc cười tự giễu, sao lại là Kiều A Miêu cho được? Thế mà mình lại xuất hiện ảo thính.
Nhưng mà rốt cuộc là thế nào? Người ngoài cửa liên tục gõ cửa, đồng thời cậu thật sự nghe thấy tiếng của Kiều A Miêu! Trái tim rất nhanh nhảy lên cực nhanh, cậu chạy ra cửa, mở ra liền thấy người cậu luôn mong nhớ đang cười với cậu.
Cô nói: Khương Thành Ngọc, thì ra cậu ở nhà, tớ tới lấy xe đạp. Cô cười, hai mắt cong cong, đôi má phúng phính tươi tắn tách ra hai bên thành ánh sáng rực rỡ xinh đẹp, dường như toàn bộ ánh sáng trên thế giới đều tập trung trên gương mặt cô, đến nỗi làm cậu không dám nhìn thẳng.
Trái tim cậu chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực, mấy ngày qua cậu như một con người vô tri vô giác, mọi lời nói đều giấu trong lòng, khó chịu muốn chết, cậu muốn gặp Kiều Ngôn Hi, muốn bộc lộ hết tất cả với cô, cậu nhớ cô, muốn ôm cô vào ngực...
Nghĩ thế nào liền làm như thế, Kiều Ngôn Hi bị hành động ôm chầm lấy của cậu làm giật mình, sau khi có lại phản ứng thì vội đẩy cậu ra, cô hơi sợ, Khương Thành Ngọc làm sao vậy.
“Khương Thành Ngọc, cậu làm sao vậy, cậu mau buông tớ ra!” Kiều Ngôn Hi giãy dụa. Cậu ấy định làm gì?
Khương Thành Ngọc ôm chặt cô, không nói gì cũng không buông tay, tuyệt vọng lẫn bi ai mấy ngày qua như đã không còn, chỉ cần có cô bên cạnh, mọi thứ dường như có thể tốt lên.
Kiều Ngôn Hi hơi tức giận, tên này sao có thể tùy tiện ôm người khác như thế, cô dồn sức vào tay, chuẩn bị đẩy cậu ra thì phát hiện có chất lỏng chảy xuống cổ mình. Cô giật mình kinh ngạc: Khương Thành Ngọc khóc.
Cậu con trai lạnh lùng và bình tĩnh kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô rất lo lắng, đưa tay ra ôm Khương Thành Ngọc, vỗ nhẹ lên lưng cậu: “Cậu sao thế? Xảy ra chuyện gì ư?”
Khương Thành Ngọc không biết mình làm sao, vừa thấy Kiều A Miêu thì nước mắt đã rơi, cậu không muốn thế, nhưng thấy cô là cậu đã không kìm được.
Cậu úp mặt vào hõm cổ cô khóc, sau liền biến thành những tiếng nức nở; cô ôm cậu khẽ vỗ lưng. Mặc cho nước mắt cậu chảy xuống cổ, hai người cứ im lặng ôm nhau như thế.
Mãi đến khi Kiều Ngôn Hi không còn cảm nhận được nước mắt Khương Thành Ngọc nữa, cô mới nói: “Tốt rồi, buông tớ ra đi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Khương Thành Ngọc lúc này có chút khàn khàn, cậu ôm chặt cô không buông, rầu rĩ hỏi: “Kiều A Miêu, cậu có xem thường tớ không?” Kiều Ngôn Hi sững người, cười nói: “Sao có thể? Không phải lần trước tớ cũng khóc trước mặt cậu đấy à, hai chúng ta vậy là huề nhau.”
Khương Thành Ngọc quyến luyến hít một hơi bên gáy Kiều Ngôn Hi, sau đó buông cô ra, dẫn cô tới phòng mình, ngồi xuống giường, kể lại chuyện của mình.
Kiều Ngôn Hi càng nghe càng xót xa, cậu nói hết những chuyện từ nhỏ tới bây giờ cho cô. Tới hôm nay cô mới biết vì sao người con trai trước mặt vì sao lạnh lùng như thế, vì sao không muốn nói chuyện với mọi người, vì sao đến một người bạn cũng không có.
Cậu nói: “Kiều A Miêu, ba mẹ tớ ly hôn rồi, họ không cần tớ nữa.”
Cậu nói: “Kiều A Miêu, họ sẽ chu cấp phí sinh hoạt cho tớ đến khi tớ hai mươi tuổi, sau đó tớ sẽ phải dựa vào bản thân.”
Cậu nói: “Kiều A Miêu, từ nay về sau tớ chỉ còn có một mình.”
Cuối cùng, cậu nói: “Kiều A Miêu, tớ chỉ còn một mình cậu, cậu không được rời xa tớ.”
Kiều Ngôn Hi ngồi xuống bên cạnh, kéo tay cậu nói: “Khương Thành Ngọc, cậu nhìn tớ này, đừng vội hết hi vọng, tớ sẽ không rời xa cậu đâu, tớ kể chuyện của tớ cho cậu nhé.”
Khương Thành Ngọc nhìn Kiều Ngôn Hi, cậu không hề biết cô nữ sinh nhỏ vừa kiên cường vừa thông minh trước mặt lại gặp phải nhiều bất hạnh như thế.
Cô nói: “Vào năm tớ học lớp năm bố tớ đi tù.”
Cô nói: “Các bạn đều không muốn chơi với tớ, khi đó tớ chỉ có một mình Doãn Manh Manh là bạn.”
Cô nói: “Lúc ấy, tớ đã không được ăn thịt đến một tháng.”
Cô nói: “Chuyện này tớ chỉ nói với một mình cậu.”
Cậu vội đưa tay ôm chặt cô trong lồng ngực, để an ủi cô cũng là an ủi bản thân.
Cậu rất đau lòng, sao cô có thể chịu nhiều khổ cực như vậy? Một cô gái tốt như cô nên lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ mới phải! Những người đó sao nỡ nhẫn tâm bỏ lại cô, làm cô chịu biết bao tiếng chê cười của bạn học, khinh bỉ của hàng xóm?
Cô nghe cậu nói: “Kiều A Miêu, về sau sẽ có tớ yêu thương cậu.”
Mặc dù Kiều Ngôn Hi cảm thấy lời cậu nói có hơi mập mờ, nhưng có thể cậu cũng thấy đau lòng cho cô như lúc cô nghe chuyện của cậu nên mới đang an ủi, thế là cô không kháng cự cái ôm của cậu nữa, rúc vào ngực rồi vòng tay ôm eo cậu.
Cậu nghe cô đáp: “Ừ, Khương Thành Ngọc, về sau tớ cũng yêu thương cậu.”
Hai đứa trẻ bất hạnh như rốt cuộc tìm về thứ thuộc về mình. Đau đớn, quá khứ đều làm cả hai không dám nhớ lại, nhưng thế thì có sao? Họ đã tìm được nửa kia trên thế giới này, tất cả đều sẽ tốt hơn, bởi vì họ có nhau.
Hai người kể cho nhau những chuyện nằm sâu dưới đáy lòng, tâm trạng thoáng cái tốt lên nhiều. Nhìn vào nhau mới phát hiện mắt đối phương sưng húp, mặt mũi ngấn nước.
Khương Thành Ngọc nhéo má Kiều Ngôn Hi nói: “Thế này thì càng giống mèo rồi.” Cậu biết, cô không hiểu ý của cậu, cậu cũng biết cô chỉ coi cậu là người đồng bệnh tương liên, nhưng vậy thì có sao? Bây giờ, trừ người nhà cô ra, mình mới là người thân cận nhất với cô, như vậy là đủ rồi, còn sau này? Sau này cậu có thời gian sẽ để cô biết tình cảm của cậu.
Kiều Ngôn Hi vỗ lên cái tay đang hành hung trên mặt mình, chỉ vào mặt Khương Thành Ngọc xem thường: “Không phải cậu cũng thế à?”
Hai người mặt đối mặt, bất chợt cùng cười ha ha.
Từ đây, giữa họ không còn gì ngăn cách, hai người có thể kể nhau nghe tâm sự của bản thân, là loại tâm sự mà ngay cả bạn thân cũng không thể nói. Đúng vậy, họ giống nhau. Họ mới là người thân thiết nhất của nhau trên thế giới!
“Kiều A Miêu, đã trưa rồi, cậu có đói không? Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?” Khương Thành Ngọc nhìn đồng hồ nói với Kiều Ngôn Hi.
“Ra ngoài ăn? Cậu đâu có tiền? Nhà cậu có thức ăn không? Để tớ làm cho cậu.” Kiều Ngôn Hi lắc đầu, cậu nhóc này thật quá phung phí.
“Cậu biết nấu cơm?” Khương Thành Ngọc kinh ngạc.
“Dĩ nhiên, chưa từng nghe con nhà nghèo sớm quản việc nhà sao?” Kiều Ngôn Hi đứng lên, “Phòng bếp ở đâu?”
Khương Thành Ngọc cũng đứng dậy, dẫn Kiều Ngôn Hi tới phòng bếp.
Kiều Ngôn Hi mở tủ lạnh xem, may quá, còn một ít cải thìa, thêm mấy quả cà chua và trứng gà đều lấy hết ra. Cô đẩy Khương Thành Ngọc ra ngoài phòng bếp, cảnh cáo cậu không được vào làm phiền, cô ở trong bếp bận bịu.
Khương Thành Ngọc đứng ngoài nhìn cô, trong nội tâm thấy ấm áp, đây là Kiều A Miêu của cậu, một cô gái rất tốt. Cậu phải thêm chút sức, trông coi Kiều A Miêu, không thể để kẻ khác cướp mất. Kiều A Miêu là của một mình cậu, không ai có thể cướp đi, ai cũng không được!
Tay nghề nấu nướng của Kiều Ngôn Hi rất tốt, cô nhanh chóng chuẩn bị xong một đĩa trứng xào cà chua, luộc một nồi canh cải thìa, múc cơm trắng trong nồi cơm điện ra rồi gọi Khương Thành Ngọc vào ăn.
Khương Thành Ngọc ăn hết ba bát cơm trắng, không chỉ vì cậu đã mấy ngày chưa được ăn ngon, càng là vì bữa cơm này do Kiều Ngôn Hi tự tay làm. Mà trong mắt Kiều Ngôn Hi lại không như thế, Khương Thành Ngọc đã bao lâu rồi chưa ăn cơm, lòng cô ê ẩm, tên ngốc này, sao mà không biết ra quán cơm ăn một chút.
Ăn xong cơm trưa, Kiều Ngôn Hi căn dặn Khương Thành Ngọc về sau nhất định phải ăn đủ ba bữa một ngày, thiếu một bữa cũng không được. Cái gì? Không biết nấu cơm? Trước cứ ra ngoài ăn tạm, sau đó mua sách dạy nấu ăn về, tự học tự làm ở nhà.
Thấy Khương Thành Ngọc gật đầu lia lịa đồng ý, hơn nữa tỏ vẻ tận tụy ngày mai sẽ tự học nấu cơm, Kiều Ngôn Hi mới bỏ qua cho cậu.
Hai người ngồi xem ti vi một lúc, sau đó Kiều Ngôn Hi nói phải về nhà, Khương Thành Ngọc cương quyết không cho cô đạp xe, cậu nói chân cô mới khỏe được bao lâu, sao có thể đạp xe đường xa như vậy.
Kiều Ngôn Hi cố ý đi đi lại lại trước mặt cậu, biểu thị chân cô đã có thể đạp xe, nhưng Khương Thành Ngọc vẫn lắc đầu, Kiều Ngôn Hi không lay chuyển được cậu đành phải ngồi xe về nhà.
Khương Thành Ngọc đưa cô đến bến xe, xoa đầu cô, “Lên xe đi, cẩn thận chân nhé.”
Kiều Ngôn Hi gật đầu, vẫy tay chào cậu rồi lên xe. Xe chạy, Khương Thành Ngọc còn chưa về, Kiều Ngôn Hi ra dấu ý bảo cậu mau về nhà. Khương Thành Ngọc đáp lại cô bằng một nụ cười, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Mãi đến khi xe đi xa rồi, Kiều Ngôn Hi vẫn thấy Khương Thành Ngọc đứng đó nhìn về phía mình. Một thân một mình lẻ loi, không biết làm sao, cô lại muốn khóc.
Hôm đó, sau khi Kiều Ngôn Hi về nhà, bảo bà nội Kiều là bạn cô không có nhà, cho nên không lấy được xe. Bà nội Kiều hỏi trước khi xe đến cô ở đâu, Kiều Ngôn Hi nói dối là ở trong cửa hàng.
Bà nội Kiều thương cháu phải ngồi đợi tới tận trưa, lại hỏi cô đã ăn cơm chưa, Kiều Ngôn Hi gật đầu nói đã ăn rồi, bà nội Kiều mới cười một chút.
Kiều Ngôn Hi cảm thấy rất áy náy, đây là lần đầu tiên nói dối, thấy bà nội đau lòng như thế, cô muốn nói ra sự thật nhưng lại không thể, bà nội nhất định sẽ hiểu lầm. Cô thầm hứa trong lòng: Sau này sẽ không bao giờ nói dối bà nội nữa!