“A! Bực chết đi được!” Cơm trưa xong, Kiều Ngôn Hi ném sách vật lý lên bàn, vò đầu bứt tóc.
Khương Thành Ngọc thấy cô như thế liền biết cô lại bực bội về môn vật lý, kéo tay cô xuống, giúp cô sửa lại mái tóc rối rồi nói: “Không hiểu nữa à?”
Kiều Ngôn Hi đáng thương nhìn cậu: “Không hiểu, cả đời đều không học vào nổi, đến khi nào mới không phải học vật lý nữa đây! Cậu nói cho tớ biết đi, làm sao cậu lại học giỏi như thế, có phải có phương pháp gì đó không?”
Khương Thành Ngọc liền đau đầu, nào có phương pháp gì đâu, cậu cảm thấy vật lý rất đơn giản, vừa học đã biết. Nhưng cậu tuyệt đối không thể nói thế với Kiều A Miêu, bằng không cô nhóc sẽ lại thấy mất cân bằng nữa cho xem.
Thế là cậu nói: “Cậu học toán tốt như thế, vật lý nho nhỏ đâu có gì khó? Đề bài đâu, để tớ giảng cho cậu.”
Kiều Ngôn Hi nghe Khương Thành Ngọc nói lập tức hăng hái, đúng vậy, toán cô học rất tốt, một môn vật lý nho nhỏ, chỉ một trăm điểm thôi thì có gì khó? Hừ, cô nhất định có thể học tốt!
“Ở đây, mạch điện này, còn cả cái này, tớ nhìn mà không hiểu...” Kiều Ngôn Hi cầm sách bài tập, chỉ từng bài không hiểu cho Khương Thành Ngọc xem.
Kiều A Miêu đúng thật là không có thiên phú học vật lý! Khương Thành Ngọc có chút buồn cười.
“Cầm vở với bút, chúng ta ra vườn hoa.” Khương Thành Ngọc đứng lên nói với Kiều Ngôn Hi.
“Đang làm bài mà, sao lại ra vườn hoa?” Kiều Ngôn Hi khó hiểu nhìn cậu.
Khương Thành Ngọc không còn biện pháp với cô nàng sơ ý này, cậu chỉ xung quanh phòng, có bạn học đã nằm gục xuống bàn, “Thấy chưa?”
Kiều Ngôn Hi bừng tỉnh hiểu ra, cô quên mất bây giờ là lúc nghỉ trưa, mọi người sắp đi ngủ. Cô cười xin lỗi, lấy sách vở đi theo Khương Thành Ngọc.
Đúng lúc này, Tiết Đồng Hải ăn cơm xong về phòng học, thấy Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc định ra ngoài, vội ngăn Kiều Ngôn Hi lại, “Hi Hi, các cậu đi đâu? Sắp đến giờ ngủ trưa rồi.”
Kiều Ngôn Hi nhìn cậu, giơ quyển sách lên, cười khổ: “Bổ túc vật lý.”
Tiết Đồng Hải không phản đối, cậu biết môn vật lý của Kiều Ngôn Hi không tốt, cậu cũng biết thầy để Khương Thành Ngọc hỗ trợ cô. Nhưng nhìn họ ra ngoài một mình, cậu thấy không thoải mái. Mấy ngày nay, quan hệ của Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc ngày càng tốt, đến Doãn Manh Manh còn chưa bằng.
Dựa vào cái gì, cậu đã biết Hi Hi từ lớp một tiểu học, lên cấp hai Khương Thành Ngọc mới quen cô. Kém nhau tận sáu năm, tại sao Hi Hi đối tốt với cậu ta như vậy, còn cậu chưa bao giờ có đãi ngộ như thế. Nghĩ tới đây, cậu vội nói với Kiều Ngôn Hi: “Hi Hi, đợi một chút, tớ cũng muốn đi.”
Kiều Ngôn Hi lạ lùng nhìn cậu, “Cậu đi làm gì, cậu cũng đâu cần bổ túc vật lý, đừng làm loạn, về lớp ngủ đi, bọn tớ đi học, thầy đã sớm nói với bọn tớ, nếu cậu đi theo, thầy lại tưởng chúng ta cùng trốn học đấy.” Nói xong kéo Khương Thành Ngọc đi.
Tiết Đồng Hải đứng tại chỗ khóc không ra nước mắt, cậu phiền phức... Hi Hi lại bảo cậu phiền phức... Hi Hi, sao cậu có thể nói tớ như vậy! Từ sau khi Hi Hi có quan hệ tốt với Khương Thành Ngọc liền không thấy cậu tốt nữa, Khương Thành Ngọc! Cái tên khối băng! Tôi và cậu thề không đội trời chung!
Khương Thành Ngọc thấy Kiều Ngôn Hi kéo tay áo mình, lại nhớ tới bộ dạng Tiết Đồng Hải bị Kiều Ngôn Hi vô tình đả kích, trong lòng thoải mái không thôi. Hừ, thằng nhóc này dám giành Kiều A Miêu với cậu à! Cứ mơ giấc mộng Xuân Thu của cậu ta đi!
Xem Kiều A Miêu nhà chúng ta này, ngày càng tiến bộ, ngày càng đáng yêu, bây giờ đã biết che chở mình, biết giúp đỡ mình đả kích người khác, không hổ là người tớ xem trọng! Khương Thành Ngọc hoan hỉ nghĩ, không chút nào tự giác là mình chỉ đang phán đoán.
“Ở đây đi.” Kiều Ngôn Hi tìm một chỗ có bóng râm nói với Khương Thành Ngọc.
Thấy Khương Thành Ngọc gật đầu, cô phủi bụi bám trên đất định ngồi xuống, Khương Thành Ngọc nhanh tay kéo cô, đặt tấm nệm cầm theo xuống rồi mới buông Kiều Ngôn Hi ra.
Kiều Ngôn Hi ngồi trên tấm nệm mềm mại, cảm thán về sự tỉ mỉ của Khương Thành Ngọc. Bất chợt nghĩ nếu ai đó làm bạn gái Khương Thành Ngọc nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng vì sao khi nghĩ tới cảnh Khương Thành Ngọc có bạn gái là trong lòng sẽ thấy ê ẩm khó chịu, thật kỳ lạ, cô bị sao thế?
“Kiều A Miêu, nghĩ gì thế? Còn chưa tập trung nghe.” Khương Thành Ngọc mở sách bài tập, gọi Kiều Ngôn Hi mấy tiếng mà không thấy cô đáp lại, ngẩng lên nhìn, Kiều A Miêu còn đang chìm đắm trong suy nghĩ đâu đâu, cậu buộc phải đánh thức cô.
“A, không có, không có, làm bài thôi!” Dòng suy nghĩ của Kiều Ngôn Hi bị Khương Thành Ngọc đánh gãy, cũng không có nghiên cứu kỹ tâm trạng lúc đó trong lòng, nhanh chóng điều chỉnh tâm thái nghe cậu giảng.
Lời giảng của Khương Thành Ngọc rõ rệt, từ ngữ lưu loát, Kiều Ngôn Hi như chìm vào trong đó. Cô cảm thấy nếu mà Khương Thành Ngọc không phải trưởng thành trong một gia đình như thế, vậy cậu rất có thể sẽ là một người rực rỡ vui vẻ như ánh mặt trời. Vì sao họ đều gặp phải những chuyện bất hạnh như thế?
Một người tốt như Khương Thành Ngọc, nếu cậu cởi mở hơn, không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh nhìn, tuy vậy nhưng vẫn có rất nhiều người lén sùng bái cậu ấy, nói cậu ấy rất ngầu, rất đàn ông.
Khương Thành Ngọc giảng xong bài cuối cùng, khép sách lại, quay sang nhìn Kiều Ngôn Hi, định hỏi cô còn thắc mắc gì không, nào biết cô lại đang ngơ ngác nhìn trời. Thấy nàng lấy bút gõ đầu cô, “Lại nghĩ gì rồi? Hôm nay cậu sao vậy?”
Kiều Ngôn Hi không quay đầu lại, cô vẫn nhìn lên trời, dùng giọng buồn buồn nói: “Khương Thành Ngọc, tớ đang nghĩ nếu cậu được sinh ra ở một gia đình tốt hơn sẽ như thế nào?”
Khương Thành Ngọc sửng sốt, sinh ra ở một gia đình tốt hơn? Cậu chưa từng nghĩ tới việc đó. Từ khi hiểu chuyện, trong trí nhớ cậu nhiều nhất là hình ảnh ba mẹ tranh cãi, cậu chỉ muốn làm thế nào để thoát ra khỏi căn nhà ấy mà chưa từng nghĩ tới việc sẽ đổi sang một ngôi nhà khác. Trong lòng cậu đã tuyệt vọng về tình thân với ba mẹ, thậm chí nảy sinh ra sự sợ hãi. Nhưng sự xuất hiện của Kiều Ngôn Hi đã thay đổi tất cả, cậu thích cô, thích đến điên cuồng.
Ban ngày phải gặp cô mới an tâm, tối nhớ cô mới có thể chìm vào giấc ngủ. Sự xuất hiện của cô là cây cỏ cứu mạng duy nhất trong cuộc đời chỉ có màu xám của cậu. Khi ba mẹ bỏ cậu đi, cậu đã sợ hãi, đã căm ghét. Nhưng trong khoảnh khắc đau đến tê tâm phế liệt, Kiều Ngôn Hi đã tới.
Cô an ủi cậu, chia sẻ bí mật của mình với cậu. Cậu hiểu rằng cả đời này cậu sẽ không từ bỏ cô. Cậu không còn nghĩ ba mẹ sẽ thế nào, cậu chỉ nghĩ đến cô, đang làm gì, có khó khăn gì cần sự trợ giúp của cậu hay không.
Đúng vậy, trong thế giới của cậu trừ bản thân cậu ra cũng chỉ còn lại cô. Những cái khác, cậu không cần, chỉ cần cô luôn bên cạnh, cậu không cần gì khác. Trước khi gặp cô, cậu chưa từng nảy sinh tình cảm mãnh liệt như vậy với bất cứ ai. Khát khao có được cô, mong sao cô chỉ thuộc về riêng mình. Cậu lạnh lùng và lặng lẽ. Cậu nhìn thấu sự gian dối của tình cảm.
Nhưng cô xuất hiện trong cuộc đời cậu, mang đến hi vọng và yên lòng. Cậu biết mình chưa đủ lớn, nhưng tình cảm cậu dành cho cô rất nồng cháy, cháy bỏng đến mức không cho phép cậu coi nhẹ.
Cho nên cậu không khống chế được mình, buông xuôi để bản thân đến gần cô, chú ý đến mọi điều của cô. Cả đời này, cô là của cậu, dù có như thế nào, cô cũng là của cậu.
Khương Thành Ngọc ngồi gần Kiều Ngôn Hi hơn, ấn đầu cô lên vai mình, “Đừng lo cho tớ, bây giờ tớ rất tốt, không phải cậu nói sẽ luôn bên cạnh tớ sao, chẳng lẽ cậu định nuốt lời?”
Kiều Ngôn Hi lập tức ồn ào: “Không có mà, tớ sẽ không nuốt lời!”
Khương Thành Ngọc vuốt mái tóc đen của cô, cười yêu chiều: “Thế không phải được rồi sao.”
Kiều Ngôn Hi lập tức vui vẻ, cậu nói có cô bên cạnh là đủ, cậu coi mình là người nhà ư? Cảm giác này thật tốt!
Cô lại dựa vào vai Khương Thành Ngọc: “Bây giờ cậu biết nấu cơm chưa?”
“Yên tâm đi, bây giờ món tớ làm đã có thể ăn được, hôm nào đó qua nhà tớ nếm thử tài nghệ không?” Khương Thành Ngọc cảm nhận cái đầu nhỏ đặt khẽ lên vai, híp mắt lại đầy thỏa mãn.
“Tài nghệ chỉ tới mức có thể ăn? Còn lâu tớ mới đi, chờ đến khi nào đạt cấp bậc đầu bếp tớ sẽ đến!” Kiều Ngôn Hi đắc ý nói vào tai Khương Thành Ngọc.
Khương Thành Ngọc bị động tác của cô làm cho ngứa ngáy, cô nhóc này đúng là không hiểu cái gì cả, chịu không nổi vò rối mái tóc cô vừa mới sửa sang lại xong, “Được, quyết định rồi đó, đến lúc đấy nhất định phải đến.”
“Ừ, nhất định.” Kiều Ngôn Hi cười giòn tan đáp lại.
Trái tim hai người đang dần nhích gần lại với nhau, chẳng qua là một người cố ý làm, mà người kia thì ngây ngô không biết gì. Nhưng mà, dù thế nào, không khí thân mật này đang dần hình thanh giữa cả hai... Cho đến một ngày, gắn bó khăng khí...
Từ cái hôm Kiều Ngôn Hi nói chuyện phiếm với Khương Thành Ngọc biết được sinh nhật cậu, cô luôn nghĩ xem phải tặng quà gì. Chuyện xảy ra vào ngày 1 tháng 5 tại nhà Khương Thành Ngọc đã khiến quan hệ của hai người càng gần gũi hơn. Kiều Ngôn Hi đã coi coi Khương Thành Ngọc là một nửa thân nhân của mình.
Cô lại càng thấy muốn tặng gì đó phải suy nghĩ cẩn thận. Sau đó, cô thấy Doãn Manh Manh lấy giấy bóng gấp sao, sáng kiến nhảy ra, hay mình tự gấp sao tặng!
Tâm động không bằng hành động, Kiều Ngôn Hi đến cửa hàng mua 400 giấy bóng, học cách gấp sao từ Doãn Manh Manh. Cô dự định gấp 365 ngôi sao tặng cho Khương Thành Ngọc, hi vọng có thể mang đến may mắn cho cậu, để cậu mỗi ngày đều vui vẻ.
Bởi vì sinh nhật của Khương Thành Ngọc cũng sắp tới rồi, mấy đêm cô đều đẩy nhanh tốc độ, gấp đến nỗi ngón tay đỏ lựng cả lên. Nhưng nghĩ đến việc những ngôi sao này có thể ban phúc cho Khương Thành Ngọc, cô liền quên đi mọi đau đớn. Cô hi vọng cậu sống tốt, quá khứ của cậu đã đủ bất hạnh, sau này tuyệt đối không như thế nữa.
Ngày mai sẽ là sinh nhật của Khương Thành Ngọc, Kiều Ngôn Hi gấp xong ngôi sao cuối cùng, để chúng vào trong một lọ may mắn, vui vẻ thiếp đi, cuối cùng đã hoàn thành xong! Có trời mới biết cô sợ không thể gấp xong khi đến sinh nhật cậu thế nào, may quá, thật là may.
Ngày hôm sau, khi Kiều Ngôn Hi tới trường, Khương Thành Ngọc còn chưa đến. Cô không khỏi thấy lạ, bình thường Khương Thành Ngọc gần như là một trong những người đến sớm nhất lớp, hôm nay sao muộn vậy? Hại cô gồng sức đạp xe chỉ để sớm chúc cậu sinh nhật vui vẻ, hừ.
Mặc dù có hơi thất vọng khi vào lớp mà không được thấy Khương Thành Ngọc, nhưng Kiều Ngôn Hi vẫn để bình sao may mắn nhét vào bàn Khương Thành Ngọc, muốn tạo cho cậu một sự vui mừng.
Kiều Ngôn Hi đứng ngồi không yên chờ Khương Thành Ngọc, sao cậu còn chưa tới? Lẽ nào xảy ra chuyện gì? Ngay khi cô định bỏ sách xuống đến nhà Khương Thành Ngọc xem thì cái tên đầu sỏ hại cô thấp thỏm rốt cuộc đã tới!
“Sao bây giờ cậu mới đến?” Kiều Ngôn Hi tức giận hỏi, cô sắp bị hù chết rồi, chỉ sợ cậu ở nhà xảy ra chuyện gì, tên này thế mà lại thong dong như thế!
Hôm nay Khương Thành Ngọc dậy rất sớm để luộc trứng, dẫu sao đây là sinh nhật cậu, nhưng vì là lần đầu tiên nên luộc không tốt. Cậu đã làm hỏng rất nhiều trứng mới được chút thành tựu. Cậu vui vẻ cầm hai quả trứng đến trường, muốn chia cho Kiều A Miêu của cậu một quả!
Thế nhưng khi tới trường chẳng những không được nghe tiếng chúc mừng sinh nhật như mình nghĩ mà lại nghe được câu nói mang theo ý chỉ trích của cô. Tâm trạng vui vẻ của cậu lập tức ảm đạm, chắc cô quên rồi, đúng vậy, dù sao đó cũng không phải chuyện gì quan trọng, quên rồi thì thôi vậy.
Nhưng trong lòng cậu rất khó chịu, vì sao mình đối tốt với cô mà cô vẫn chưa đặt mình trong lòng, hay mình thật sự làm người ta chán ghét.
Khương Thành Ngọc buồn bã không thôi, lặng lẽ để quả trứng gà trong túi quần nhét vào cặp, cũng không nhìn Kiều Ngôn Hi lấy một cái, rầu rĩ nói: “Không có gì.”
Kiều Ngôn Hi thấy tâm trạng cậu không tốt liền tiến sát lại gần cậu hỏi: “Rốt cuộc sao vậy, nói đi? Xảy ra chuyện gì hả?”
Cậu không quan tâm tớ! Ngay cả sinh nhật tớ cũng không nhớ! Khương Thành Ngọc muốn lớn tiếng nói cho Kiều Ngôn Hi nghe, nhưng cậu không thể nói được, chỉ chán nản lắc đầu, nằm gục xuống bàn, cậu thật sự rất đau lòng.
Kiều Ngôn Hi lắc lắc Khương Thành Ngọc, nhìn xung quanh, phát hiện không có ai để ý bọn họ mới hạ giọng nói thầm vào tai cậu: “Đừng như vậy, hôm nay là sinh nhật cậu, vui lên đi, tớ còn chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu đấy!”
Nói rồi, cô thò tay vào trong hộc bàn Khương Thành Ngọc, mở hé túi để lộ cái bình may mắn, “Thấy chưa? Sinh nhật vui vẻ!”
Khương Thành Ngọc nghe thế lập tức phấn chấn tinh thần. Cô nhớ! Cô còn chuẩn bị quà cho cậu! Cậu lập tức cầm lấy món quà trong tay cô, là ngôi sao may mắn! Nhiều như thế? Đều là cô gấp cho cậu sao?
Cậu có hơi được sủng ái mà lo sợ hỏi Kiều Ngôn Hi: “Kiều A Miêu, những ngôi sao này đều do cậu gấp?”
Kiều Ngôn Hi cười gật đầu, đưa tay cho cậu xem, “Cậu xem đi, vì cậu mà tay tớ đỏ hết rồi.”
Khương Thành Ngọc thấy đầu ngón tay cô đỏ hồng, chẳng quan tâm đến vui vẻ nữa, đau lòng kéo tay cô đến bên miệng thổi thổi: “Kiều A Miêu, còn đau không, đều tại tớ cả!”
“Không đau, không đau, sao có thể trách cậu được, tớ đã gấp 365 ngôi sao, chúc cậu mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc!” Kiều Ngôn Hi thấy cậu tự trách liền đổi chủ đề.
Khương Thành Ngọc thấy ấm áp trong lòng, chưa từng có ai quan tâm cậu như thế, chưa từng có ai nói với cậu “Sau này tớ mong cậu luôn bình an”, chỉ có Kiều A Miêu, chỉ có A Miêu của cậu.
Cậu xin thề, sau này nhất định sẽ đối xử tốt với cô! Tốt với cô vô điều kiện! Không để cô chịu bất cứ ủy khuất nào! Còn cậu, trong những năm tháng dài dằng dặc sau này, dùng cả cuộc đời cậu thực hiện lời hứa mà cậu ngầm dành cho Kiều Ngôn Hi.
Cậu vuốt những ngón tay cô, lặng lẽ đặt vào tay cô một quả trwngsgaf, lắc lắc quả còn lại trong tay mình, nhỏ giọng nói: “Chúng ta mỗi người một quả!”
Kiều Ngôn Hi nhìn quả trứng gà trong tay, cười nghịch ngợm với cậu: “Tớ nhất định sẽ ăn hết!” Thật ra, món Kiều Ngôn Hi không thích ăn nhất chính là trứng gà luộc, nhưng hôm nay không phải một ngày bình thường, cô nhất định phải ăn hết.
Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, tớ hi vọng mỗi ngày cậu đều thuận lợi, bình an, tớ đem toàn bộ hạnh phúc có được chia cho cậu một nửa. Chỉ cần cậu mạnh khỏe, dù tớ không hạnh phúc nhiều như trước cũng không sao, bởi vì có cậu bên cạnh tớ, chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời tớ.
Tớ là người lẻ loi, cô đơn trên thế giới này, nhưng vì có cậu, tớ đã có mọi thứ. Hạnh phúc của tớ đều liên quan tới cậu, tớ không cần gì cả, chỉ cần có cậu bên cạnh.
Dù trời cao có giao cho tớ bao nhiêu hoang liêu, bao nhiêu bất công, nhưng chỉ cần có cậu, tớ đã thỏa mãn, bởi vì có cậu, thế giới của tớ mới hoàn chỉnh.