Ban đêm.
Khi màn đêm buông xuống, Trần Tĩnh không dám bước ra khỏi nhà một mình.
Cho dù Kiều Huyền Thạc có về muộn thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ trở về nhà họ Kiều.
Trần Tĩnh ăn tối, nói chuyện phiếm với Kiều Huyền Hạo trong phòng khách, đến nửa đêm mới trở về phòng.
Tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên, một bóng đen xẹt qua bên ngoài ban công. Bà sợ hãi, cả người run lên vì căng thẳng, hoảng sợ lùi lại vài bước.
Phòng của bà ở tầng 2. Ở vị trí cao như vậy, bà biết Kiều Nhất Hoắc không thể lên được, hơn nữa Kiều Nhất Hoắc luôn thận trọng và không bao giờ mạo hiểm.
Vậy nên bóng đen vụt qua bên ngoài không phải là Kiều Nhất Hoắc.
Trần Tĩnh lùi lại mấy bước, xoay người lao thẳng về phía cửa, giây tiếp theo, đèn trong phòng đột nhiên tối sâm.
”A..” Một tiếng hét lên, Trần Tĩnh chìm vào trong màn đêm, giọng nói hoảng hốt, hoảng sợ.
Bà ấy hét lên rất to, đưa đến sự chú ý của các phòng khác.
Kiều Huyền Thạc và Kiều Huyền Hạo lao ra ngoài, mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, chạy đến phòng Trần Tĩnh bất kể hình tượng, hai người nhìn nhau lo lắng mở cửa phòng của Trần Tĩnh ra.
Kiều Huyền Thạc vặn một chút và thấy nó không thể vặn được.
Kiều Huyền Hạo áp lực mà đập cửa: “Mẹ, mẹ, mở cửa, mở cửa.”
Doãn Nhụy cũng vội vàng chạy qua trong bộ đồ ngủ, khẩn trương hết lên: “Chuyện gì xảy ra? Tôi vừa nghe thấy tiếng hét, có phải là dì không?”
Kiều Huyền Thạc nhanh chóng kéo Kiều Huyền Hạo ra: “Lùi lại, em đập cửa.”
Kiều Huyền Hạo nhanh chóng lùi lại.
“Bang” Có một tiếng động chói tai.
Kiều Huyền Thạc tung một cú đá vào cánh cửa đã khóa.
Căn phòng hoàn toàn tối đen.
Cả hai lao vào và bật đèn lên.
Căn phòng sáng lên, Trần Tĩnh lúc này nằm trên vũng máu, nằm bất động trên mặt đất.
“Mẹ… Mẹ…
Kiều Huyền Hạo và Kiều Huyền Thạc lo lắng chạy đến bên cạnh Trần Tĩnh, hoảng sợ ôm lấy Trần Tĩnh, vừa hét gọi tên bà vừa lao ra khỏi cửa.
Kiều Huyền Hạo chạy trước tiên, khẩn trương chạy như bay vào lấy xe, Doãn Âm bị dọa đến bỗng nhiên tựa vào vách tường, không biết làm sao.
Kiều Huyền Thạc sắc mặt vừa hoảng sợ vừa khó coi, anh chăm chú ôm chặt Trần Tĩnh trong ngực nói, “Mẹ, mẹ, tỉnh lại đi…
Trần Tĩnh trên đầu và má bà ấy toàn là máu.
Kiều Huyền Bân nhìn thấy Trần Tĩnh, người đang bất tỉnh trong vòng tay của Kiều Huyền Thạc, đột nhiên có phản ứng, lo lắng chạy xuống, “Mẹ … Mẹ thế nào rồi…”
Kiều Huyền Bân vô cùng lo lắng.
Kiều Huyền Thạc không có thời gian đi để ý tới cái khác, ôm Trần Tĩnh tiếp tục xông về phía trước.
Ba anh em nhà họ Kiều vô cùng lo lắng, cùng Trần Tĩnh rời khỏi nhà họ Kiều.
Doãn Âm vẫn y nguyên bình tĩnh như lúc ban đầu, hai tay nắm chặt lan can, đứng lẳng lặng.
Doãn Nhụy che lấy trái tim, sợ hãi hít sâu, chậm rãi đi tới chỗ Doãn Âm, thưa dạ hỏi: “Chị hai, Mẹ chồng của chị bị thương, chị làm sao không đi cùng đến bệnh viện?”
“Chị hai, em cảm thấy…” Doãn Âm khẩn trương không thôi.
Doãn Âm lặng lẽ trừng mắt với cô, Doãn Nhụy lập tức im lặng.
Hai người trầm mặc một lát, Doãn Âm mới hạ giọng, lạnh lùng hỏi: “Tình huống bây giờ như thế nào?”
Doãn Nhụy hít sâu một hơi, lắc đầu: “Chị hai, thí nghiệm quá thống khổ, em sẽ trực tiếp làm”
*Tùy em” Doãn Âm lườm cô ấy một chút, thái độ thanh lãnh mấy phần: “Nhớ kỹ tìm sạch sẽ khỏe mạnh nam nhân, không có bệnh tật gì, không lại được cái này mất cái kia”
“Sẽ không, em đã cho anh ta kiếm tra sức khoẻ, các phương diện đều rất ưu tú, em dám cam đoan đến cuối tháng, em nhất định có thể thuận lợi mang thai.”
Doãn Âm lộ ra nụ cười thản nhiên: “Mặc dù dạng này em rất ăn thiệt thòi, nhưng không hy sinh trẻ nhỏ không bắt được sói, chúng ta muốn làm đến hoàn hảo, em hiểu không?”
“Em hiểu” Tất nhiên Doãn Nhụy hiểu.
“Ta hiểu” Doãn Âm đương nhiên minh bạch.
Thiết kế Kiều Huyền Thạc chỉ có một lần cơ hội, nếu như lần này không mang thai được đứa trẻ, sẽ rất khó lại có cơ hội tới gần bên cạnh anh hạ thủ.
Cho nên trước bảo đảm mang thai, lại đi hành động, tuyệt đối hoàn hảo.
Về phần Doãn Nhụy, kế hoạch là dùng đứa nhỏ giữ được Kiều Huyền Thạc, chờ kết hôn. Kiều Huyền Thạc trăm phần trăm tin tưởng đứa nhỏ là của con của anh ta.
Doãn Âm nhì khuôn mặt của Doãn Nhụy, cau mày, một lát mới lên tiếng: “Có rảnh đi chuẩn bị nước tiểu”
Doãn Nhụy dọa đến nhanh chóng sờ lên khuôn mặt của mình, kinh hoảng không thôi: “Mặt của em thế nào?”
“Không dễ nhìn.” Doãn Âm tà mị cười cười, tiêu sái ung dung từ Doãn Nhụy bên người đi qua, đi vào phòng.
Doãn Nhụy sờ lấy mặt, vội vàng xoay người phóng tới gian phòng, bối rối không thôi.
Bệnh viện quân khu.
Phòng cấp cứu bên ngoài.
Ba con trai dựa vào trên vách tường ngay cửa, ngửa đầu từ từ nhắm hai mắt, cúi đầu nhìn xem sàn nhà, chuyên chú nhìn xem đèn phòng cấp cứu.
Thần thái không đồng nhất, nhưng thần sắc là nhất trí bi thống lo lắng, ánh mắt tràn đầy lo lắng khẩn trương.
Bên ngoài bệnh viện yên tĩnh, chỉ có ba người nặng nề hô hấp.
Phòng cấp cứu đèn đã sáng lên sau hơn một giờ, nhưng không có tối xuống. Kiều Huyền Hạo lo lắng không thôi, hai tay chậm rãi bụm mặt gò má, thống khổ thì thào: “Vì sao lại như này? Đến cùng vì cái gì?”
Kiều Huyền Bân nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Huyền Thạc: “Em ba, đến cùng chuyện gì phát sinh?”
Kiều Huyền Thạc ngữ khí trầm thấp “Không biết, nghe được tiếng kêu của mẹ, em bước vào,mẹ đã ngã trong vũng máu.”
*Trong phòng có người khác hay không?”
“Không có thời gian xem xét” Kiều Huyền Thạc ngữ khí lạnh như băng sương, nặng nề mà bi thương.
“Nhà chúng ta đến cùng đụng phải tà phép gì, liên tiếp xuất hiện ba án mạng, hiện tại ngay cả mẹ đều chạy không khỏi” Kiều Huyền Bân tức giận không thôi, nhìn xem Kiều Huyền Thạc giận dữ mắng mỏ: “Em làm một quân nhân quốc gia, ngay cả người nhà của mình cũng bảo hộ không tốt, em nói em quân nhân là làm cái gì?”
*.” Kiều Huyền Thạc trầm mặc không nói một lời.