Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 285: Chương 285: Anh ba, em muốn gặp anh






Kiều Huyền Bân nổi đóa, càng nói càng giận: “Mẹ bị giam ở hầm 24 năm, em không biết. Liễu phó quan bị giết chôn ở hồ nước phía dưới, em cũng tìm không ra hung thủ, còn có Lư quản gia, dì Thu, hiện tại đến mẹ… Có phải em muốn để cả nhà chúng ta bị giết hết hay sao? Rốt cuộc là em có bao nhiêu quyền lực vậy?”

Kiều Huyền Hạo nổi giận, tức giận đối mặt với Kiều Huyền Bân mà hét lên: ‘Anh cả, nói như anh vậy? Em ba là người quyền cao không có sai, nhưng nó không phải thần tiên, nó không có dự báo năng lực, anh không thể đổ hết trách nhiệm quy tội em ba”



Im một lát, Kiều Huyền Bân khẩn trương nuốt nước miếng, hỏi: “Em ba, em, em đây là có ý gì?”

*Ý của em là, anh, các anh mỗi người đều có hiềm nghi, cũng có thể là hung thủ giết người. Vì ngăn chặn để không có vụ án phát sinh, có phải mọi người hi vọng em đem các anh và tất cả mọi người giống với ông nội đồng dạng giam lại?”

“Cái này đúng sao?” Kiều Huyền Bân khẩn trương nuốt nước miếng, trong lòng rất bất an.

Kiều Huyền Hạo nhíu mày, trầm mặc không nói một lời.

Nếu như hung thủ ở trong nhà họ Kiều căn bản là khó lòng phòng bị.

Mà mỗi một lần án mạng phát sinh, màn hình giám sát luôn luôn bị người tận lực phá hư.

Kiều Huyền Thạc nhíu mày, cười lạnh hỏi lại: “Vậy anh cả cảm thấy thế nào mới đúng?

Em phái người bảo hộ người nhà đương nhiên có thể, nhưng anh có đồng ý bị giám sát 24 giờ sao?”

“…” Kiều Huyền Bân lập tức á khẩu không trả lời được, trầm mặc không nói một lời cúi đầu xuống.



Kiều Huyền Bân lúc này mới thưa dạ mở miệng: “Em thấy có phải là Ngọc Nhi hay không?”

Kiều Huyền Hạo sắc mặt chìm xuống, tức giận nhìn về phía Kiều Huyền Bân: “Anh cả, anh đừng nói lung tung, đây không phải nói đùa, anh tại sao có thể hoài nghi Ngọc Nhĩ?”

Kiều Huyền Bân hai tay cho vào túi, chậm rãi quay người đối mặt Kiều Huyền Thạc cùng Kiều Huyền Hạo, nói nghiêm túc: “Ngọc Nhi chỉ là tinh thần không bình thường, hỉ nộ vô thường, khi còn bé bị bắt cóc nên tâm thần có hơi hoảng loạn, bác sỹ tâm lý đã chữa trị nhiều năm mà vẫn không khá hơn, anh cảm thấy cô ta tâm tính không bình thường, nhân cách vặn vẹo.”

Kiều Huyền Hạo phẫn nộ, bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, hai tay hung hăng nắm chặt cổ áo Kiều Huyền Bân, cắn răng mỗi chữ mỗi câu: “Anh nói ai tâm tính không bình thường, nhân cách bóp méo? Anh đến cùng biết mình đang nói cái gì không hả?”

“Chẳng lẽ anh có nói sai sao?” Kiều Huyền Bân cũng tức giận đẩy hai tay Kiều Huyền Hạo ra, giận dữ mắng mỏ: “Ngay cả mù cũng nhìn ra được Ngọc Nhi thích em, ngay cả anh họ mà nó cũng thích, không phải biến thái là cái gì?”

Một câu biến thái, triệt để chọc giận Kiều Huyền Hạo.

Anh ta trong nháy mắt tung quyền, hung hăng đánh tới hướng Kiều Huyền Bân.

Bịch một cái, Kiều Huyền Bân bị đánh văng trên vách tường, anh ta kinh ngạc sờ lên gương mặt.

“Có gan anh lặp lại lần nữa Ngọc Nhi là biến thái nhìn xem, em để cho anh nhìn một chút Kiều Huyền Hạo em biết đánh người”

Kiều Huyền Bân biết mình nói quá mức, mặc dù rất tức giận, nhưng trầm mặc không có lên tiếng, tức giận xoay người đi đến bên cửa sổ, đứng lắng lặng nhìn cảnh đêm.

Kiều Huyền Hạo vuốt vuốt nắm đấm, nghiến răng.

Ngọc Nhi thích anh ta, kê cận anh ta, tình cảm giống như có lẽ đã vượt ra khỏi giới hạn anh em.

Nhưng ngoại trừ anh ta hiểu rõ những chuyện Kiều Ngọc Nhi đã từng gặp phải, hiểu rõ cô ta hiện tại đối với mình ỷ lại, phần này tình cảm, những người khác lại có tư cách gì phê bình?

Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, cũng không muốn nhúng tay vào.

Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên Anh lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn trên màn ảnh hai chữ: Nhược Hy.

Anh lập tức mở ra rồi đi hướng về phía trước, rời xa chỗ Kiều Huyền Hạo đang đứng.

Điện thoại đầu kia truyền đến giọng của Bạch Nhược Hy ôn hòa lười biếng: “Anh ba…”

“Nhược Hy, đã trễ thế như vậy, vẫn chưa ngủ sao?” Anh ngẩng đầu nhìn đèn một chút phía trước phòng cấp cứu, vẫn như cũ lóe lên, tinh thần sa sút.

Bạch Nhược Hy tinh tế thì thào: “Không ngủ, anh ba gần đây anh rất bận bịu sao?”

Kiều Huyền Thạc nghe ra sự nũng nịu trong lời nói, tâm khảm đều mềm nhũn, bởi vì chuyện của dì Thu, còn có công sự, cho nên một tuần này đặc biệt bận bịu, trước đó cũng bớt thời gian đi xem qua cô một lần, nhưng bởi vì không thể qua đêm, không thể thân mật, chỉ cùng cô xem hai tập phim truyền hình, tâm sự sau đó liền rời đi.

Nghe được cô chủ động gọi điện, không cần cô nói ra miệng, giờ phút này anh đều hận không thể lập tức bay đến bên người cô.

Thế nhưng tình huống hiện tại càng không cho phép.

Anh trầm mặc một lát, ấm giọng thì thầm: “Ừm, rất bận, Nhược Hy em sớm nghỉ ngơi một chút, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục đâu”

“Em đã hoàn toàn khôi phục, hiện tại rất có tinh thần, em cũng dự định ngày mai đến công ty đi làm “

“Đừng quá mệt nhọc, hãy tĩnh dưỡng cho tốt, chuyện của công ty giao cho người khác.

Bạch Nhược Hy thưa dạ hỏi: “Anh ba, anh…

em..”

“Thế nào? Khó mở miệng như vậy sao?”

“Em..” Bạch Nhược Hy rầu rĩ, do dự, ngữ khí càng ngày càng thấp: “Em… Cái kia… Cái kia…”

Nghe được lời nói ấp úng của cô, Kiều Huyền Thạc không thể nín được cười cười, phỏng đoán ý tứ, nhỏ giọng thì thầm nỉ non: “Anh cũng rất muốn em”

Ư?

Trong lòng tâm giao động.

Bạch Nhược Hy hạnh phúc đổ vào trên giường lớn, ngậm lấy cười yếu ớt, mân môi chịu đựng ngọt ngào dào dạt, hai con ngươi tràn đầy ôn nhu, lắng lặng nhìn trần nhà.

Cô chuẩn bị nói em nghĩ tới anh, thế nhưng là không có dũng khí nói ra miệng Nhưng anh lại hiểu.

Câu này: anh cũng rất muốn em, để trong nội tâm cô ngọt như mật, cảm xúc một lần tăng vọt, ôm gối đầu trên giường lăn một vòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.