Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 286: Chương 286: Hoài nghi






Sau khi nói chuyện xong, Kiều Huyền Thạc lập tức đưa di động vào trong túi quần.

Bởi vì, đầu kia phòng cấp cứu truyền đến một trận ồn ào, Kiều Nhất Hoắc xông tới, lòng nóng như lửa đốt, phẫn nộ nắm chặt cổ áo Kiều Huyền Hạo, giống như bị điên hô to: “Đến cùng chuyện gì phát sinh, mẹ của cậu thế nào? Thế nào?”

Kiều Huyền Hạo bị dọa đến ngây người, kinh ngạc nhìn Kiều Nhất Hoắc oán giận đen mặt, ông ấy thần sắc kích động để cho người †a không thích ứng được, mà Kiều Nhất Hoắc trong ấn tượng của bọn hắn, luôn ôn hòa nhã nhặn, khuôn mặt tươi cười chân thành.

Nhưng mà đây lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy tức giận như thế.

Kiều Huyền Hạo dắt tay của ông ấy, lại kéo không ra: “Chú hai, chú bình tĩnh một chút, chú tỉnh táo lại đi”

“Đến cùng chuyện gì xảy ra?” Kiều Nhất Hoắc mất khống chế gầm thét, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt sắc bén mà tràn ngập sát khí.



Kiều Nhất Hoắc lý trí được kéo lại một chút, hít thở sâu một hơi, rủ xuống mắt buông Kiều Huyền Hạo ra, thấm giọng lẩm bẩm nói: “Gần nhất trong nhà phát sinh quá nhiều sự tình, chú không nhớ nhà cháu làm ra cái gì sai lầm, trong lúc nhất thời cảm xúc quá kích mà thôi”

Kiều Huyền Bân đi qua, vỗ vỗ bờ vai của ông ấy: “Cháu hiểu, Chú hai, ông nội cùng ba đều không ở trong nhà, hiện tại chú chính là gia trưởng, nhiều chuyện xảy ra như vậy, sốt ruột cũng là hợp tình lý, mẹ bây giờ còn đang bên trong cấp cứu, không biết tình hình như thế nào.”

“Ừm” Kiều Nhất Hoắc nóng nảy, ánh mắt nhìn chăm chăm cửa phòng cấp cứu.

Kiều Huyền Hạo sửa sang quần áo, thở dài một tiếng lui lại đến trên vách tường dựa vào.

Kiều Huyền Thạc trầm mặc không nói một lời, lẳng lặng nhìn Kiều Nhất Hoắc.

Lúc này.

Đèn phòng cấp cứu tắt.

Kiều Nhất Hoắc phản ứng đầu tiên, chạy nhanh tới cửa phòng.

Cửa mở, bác sĩ từ bên trong ra, khẩu trang không kịp tháo xuống, Kiều Nhất Hoắc lẳng lặng nắm chặt cổ tay bác sĩ “Tiểu Tĩnh thế nào rồi ạ?”

Kiều Huyền Hạo cùng Kiều Huyền Bân cũng vội vàng tiến lên: “Mẹ tôi sao rồi?”

Duy chỉ có Kiều Huyền Thạc chậm rãi tới gần, đứng sau lưng Kiều Nhất Hoắc mà quan sát nhất cử nhất động của ông ta.

Quá khác thường.

Giờ phút này lại còn xưng hô mẹ của anh là tiểu Tĩnh?

Thân mật đến cỡ nào mới dám gọi danh xưng như thế này?



“Tạm thời vẫn còn đang hôn mê bên trong” Bác sĩ chậm rãi đẩy tay Kiều Nhất Hoắc ra: “Chờ quan sát một thời gian, sẽ đưa đến phòng bệnh, các cậu chuẩn bị kỹ càng đồ dùng hàng ngày bệnh nhân dùng để nhập viện, não bộ bị tụ huyết không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì, cho nên phải theo dõi một thời gian rất dài, làm kiểm tra toàn diện”

*Dạ, cám ơn ông, bác sĩ vất vả rồi” Kiều Huyền Hạo lễ phép nói lời cảm tạ, một trái tim treo ở trên người mẹ của mình.

Kiều Nhất Hoắc nghe xong lời bác sĩ, lập tức quay người rời đi.

Nhưng vừa mới xoay người, bỗng nhiên có tiếng nói phía sau anh một tiếng sắc bén mà cao thâm thâm thúy.

Kiều Huyền Thạc bình tĩnh ngắm nhìn ông ấy.

Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt khí tràng trở nên yên tĩnh, cứng ngắc mà cao thâm.

Kiều Nhất Hoắc hốt hoảng thần sắc trong nháy mắt thu liễm, lộ ra đắng chát nhàn nhạt cười yếu ớt, chậm rãi nói: “Chị dâu không có việc gì, chú đã an tâm, chú đi về trước, Kiều Huyền Thạc, cháu cùng hai anh của cháu Chăm sóc thật tốt mẹ cháu, có chuyện gì nhất định phải cho chú biết.”

Kiều Huyền Thạc không chút hoang mang hỏi: “Chú hai, chú không vào nhìn mẹ à?”

“Không, chờ bà ấy tỉnh lại, chú lại tới nhìn bà ấy” Kiều Nhất Hoắc tâm tình bị đè nén nên Kiều Huyền Thạc cảm thấy rất kỳ quái.

Nói xong, Kiều Nhất Hoắc từ bên cạnh anh đi qua, nhanh chân rời đi.

Kiều Huyền Thạc chậm rãi quay người, ánh mắt âm trầm Nhìn bóng lưng Kiều Nhất Hoắc rời đi mà lòng không yên.

Anh chậm rãi lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

Trong điện thoại di động, anh hạ giọng nhỏ nói: “A Lương, phái người ngày hai mươi bốn giờ giám sát Kiều Nhất Hoắc”

“Chú hai của anh?”

“Ừm, cẩn thận một chút”

“Vâng”

Kiều Huyền Thạc tắt máy, Quay người đi theo hướng phòng cấp cứu.

Đi vào phòng bệnh của Trần Tĩnh.

Vào ban đêm.

Nhà họ Kiều, ba anh em một bước không rời canh giữ ở bên Trần Tĩnh.

Mà Kiều Huyền Thạc giờ phút này cũng hiểu được mẹ mình vì cái gì sợ hãi anh rời nhà họ Kiều, dù là một tháng hoặc là một ngày đều không được, đều muốn anh bên cạnh bởi vì bà ấy lo lắng không phải không có lý do.

Trong phòng bệnh VIP.

Trần tĩnh trên mặt băng.

bó đầy băng gạc.

Cắm dưỡng khí quản, mang theo máy kiểm tra nhịp tim, trắng bệch khuôn mặt làm cho đau lòng người.

Sáng sớm.

Sương sớm mông lung, mặt trời mới mọc.

Kiều Huyền Bân cùng Kiều Huyền Hạo đã tựa ở bên trên giường nằm sấp ngủ thiếp đi, mà Kiều Huyền Thạc lại ngồi tại trên ghế sa lon bên cạnh, không có một tia buồn ngủ, yên lặng chờ Trần Tĩnh tỉnh lại.

Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.

Kiều Huyền Thạc lập tức từ lấy điện thoại di động ra.

Là Doãn Nhụy, ánh mắt sắc chìm xuống, lập tức đứng lên đi ra ngoài cổng, tiếp điện thoại.

“Kiều Huyền Thạc, dì hiện tại như thế nào, em lo lắng mất ngủ cả đêm, em rất sợ dì sẽ xảy ra chuyện”

“Không có việc gì, đã thoát khỏi nguy hiểm” Kiều Huyền Thạc ngữ khí đạm bạc nhẹ nhàng.

Doãn Nhụy lập tức khẩn trương nói: “Các anh đang ở đâu? Để em đi qua thăm dì”

“Doãn Nhụy…” Kiều Huyền Thạc ngữ khí thả ôn nhu một chút.

Doãn Nhụy nghe được Kiều Huyền Thạc rất ôn nhu, lập tức vui vẻ không thôi: “Thế nào?”

Anh trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Cô có thể giúp tôi làm một chuyện, không biết cô có nguyện ý hay không?”

“Đương nhiên có thể, chuyện của anh chính là chuyện của em, chỉ cần Doãn Nhụy em có thể làm được, em nhất định giúp anh”

“Tôi hiện tại đi không được, cô có thể đến bệnh viện tìm tôi, chúng ta gặp mặt nói cho tiện.”

“Em lập tức tới, anh có ăn điểm tâm không? Em mang cho nh một chút” Doãn Nhụy kích động ngữ khí rất là ôn nhu, tâm tình hưng phấn không thôi.

“Được rồi, cảm ơn” Anh nhẹ nhàng nói.

Giờ khắc này, anh nhìn về phía chân trời, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.