Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 128: Chương 128: Bị bám lây




Kiều Tiếu Tiếu đi theo cô suốt

quãng đường.

Quấn lấy cô cả ngày.

Bất luận cô có từ chối thế nào cũng

đều mặt dày bám theo.

Bạch Nhược Hy đã thể hiện rất rõ

nhưng cô ta vẫn bám theo không

tha.

Hơn nữa còn kéo Bạch Nhược Hy

vào cửa hàng quần áo, trang sức,

túi xách cho nữ.

Xem chỗ này, ngó chỗ kia, còn

không ngừng hỏi cô thích gì.

Bạch Nhược Hy chuẩn bị đi tàu

điện. Kiều Tiếu Tiếu lại kéo cô lên

xe, nhất quyết muốn chở cô về.

Kết quả lại chở cô tới nhà hàng

vườn trúc. Hai người gọi một con gà

nướng, hai món ãn vặt, một bình

rượu, còn ép cô phải uống cùng.

Hoàng hôn buông, đêm dân phủ

bóng.

Phong cảnh trong rừng trúc như

tranh, trong đình bày đồ ăn ngon lộ

ra vẻ phong tình khác thường.

Ăn ngon, ngắm phong cảnh, hưởng

thụ tiết trời mát mẻ của tự nhiên

khiến tâm tình dân dân thoải mái,

cả người cũng trở nên bình thản.

Kiều Tiếu Tiếu rót rượu cho Bạch

Nhược Hy mà cô cũng không uống

ngụm nào.

Kiều Tiếu Tiếu tự uống tự vui, uống

hết mấy ly mặt mày đã đỏ hồng,

ánh mắt mông lung.

“Chị Ba, em nói cho chị nghe. Em

thật sự thật sự rất yêu rất yêu anh

Hai. Trước kia em vẫn luôn ức hiếp

chị thật ra là muốn đuổi chị ra khỏi

nhà họ Kiều, đuổi chị ra khỏi thế giới

của anh Hai…”

Bạch Nhược Hy sững sờ nhìn Kiều

Tiếu Tiếu, bị những lời lớn mật của

cô ta dọa cho ngẩn ngơ.

Kiều Tiếu Tiếu giống như đã say, chỉ

uống rượu không ăn đồ nhắm, còn

trút hết bầu tâm sự với cô.

“Em… Kiều Tiếu Tiếu em cả đời này

hận nhất là đàn ông. Em nhìn thấy

đàn ông là buồn nôn, chỉ có duy

nhất anh Hai, trong lòng em anh Hai

là thân tiên. Anh ấy biết quá khứ dơ

bẩn của em nhưng lại vì em mà giữ

lại những gì tốt đẹp nhất… Anh ấy…”

Kiều Tiếu Tiếu nói xong lại cười khổ

nhưng mắt lại đây nước.

Bạch Nhược Hy nhìn thấy bộ dạng

đau khổ bây giờ của cô ta, mặc dù

không biết rốt cuộc có chuyện gì

nhưng cũng cảm thấy đau lòng

thay: “Cô đừng uống nữa. Say rồi thì

tôi không biết hầu hạ cô đâu.”

Kiều Tiếu Tiếu cười rất tự tin, tiếp

tục cầm ly rượu uống cạn: “Em biết

chị sẽ chăm sóc em. Bạch Nhược

Hy, chúng ta đã quen biết từ nhỏ.

Mặc dù chị lạnh lùng cô độc còn

sống nội tâm, nhưng em biết chị

thật sự là gan nhỏ lại rất lương

thiện. Bởi vì tính cách này của chị

mà lúc nhỏ em đã không ít lần ức

hiếp chị.”

Bạch Nhược Hy lòng ngổn ngang

cảm xúc cầm lấy ly rượu chưa từng

chạm qua nhấp một ngụm, giọng

điệu nặng nề hơn vài phần: “Nên cô

cảm thấy rất vẻ vang sao?”

“Không có.” Kiều Tiếu Tiếu giơ tay

chống cằm lên bàn, dùng ánh mắt

vô cùng tự hào nhìn Bạch Nhược

Hy: “Em cảm thấy vô cùng có thành

tựu. Cảm giác làm đứa con gái xấu

xa rất thoải mái. Em nghĩ chắc chị

chưa từng thử qua.”

Bạch Nhược Hy xem thường hừ

lạnh một tiếng. Cô vẫn luôn bị người

khác hãm hại, trở thành hình tượng

người con gái xấu xa. Trong mắt

người khác là loại con gái không có

đức hạnh. Cô hoàn toàn không cảm

thấy sảng khoái gì, ngược lại rất

mệt mỏi.

Không muốn nói nhiều, Bạch Nhược

Hy lại uống cạn ly rượu.

Kiều Tiếu Tiếu tiếp tục rót rượu cho

cô.

Càng uống càng say, còn luôn thổ

lộ.

Bạch Nhược Hy uống cùng cô ta

một chút, nghĩ đến vấn đề trong

lòng vẫn luôn nghi ngờ, cô liên thăm

dò hỏi: “Tiếu Tiếu, cô biết mẹ cô là

ai sát hại rôi phải không?”

Kiều Tiếu Tiếu lắc đầu, cười khổ:

“Không biết.”

“Chuyện lân trước cô nói với tôi, cô

nói nạn nhân tiếp theo của hung thủ

là tôi. Sao cô biết được?”

Kiều Tiếu Tiếu đột nhiên cười lớn,

nhắm mắt giống như sắp ngủ,

gương mặt đỏ hồng, nấc cục một

cái rồi cười nói: “Cái này… cô cũng

tin thật sao. Tôi chỉ cố ý giả vờ thân

bí dọa cô thôi. Thật là ngốc.”

Bạch Nhược Hy cắn môi, khoảnh

khắc này cô thật muốn hất rượu vào

mặt người này.

Lúc cô đang tức giận, Kiều Tiếu

Tiếu lại bắt đầu mở miệng: “Chị biết

không. Đừng có nhìn trong nhà yên

bình như vậy mà lầm. Thật ra… Thật

ra trong tối minh tranh ám đấu. Anh

Cả chị Cả mưu đồ bất chính. Cha

em và anh cũng âm thầm liên thủ

với nhà họ Doãn. Ngay cả anh Hai

cũng dùng tài nguyên bên nước

ngoài mà tính toán hành vọng. Còn

có bác trai và mẹ chị, đừng nhìn bộ

dạng họ không màng thế sự, vô tội

vô hại mà nhầm, trong lòng thật ra

tính toán rất chỉ li… Ha ha. Mấy

người này đều muốn ông sớm ngày

chết đi, sớm chút lấy được phần

thuộc về mình.”

Kiều Tiếu Tiếu lắc lư ngón tay, đầu

óc mơ hồ, cười nói: “Bạch Nhược

Hy… nhà họ Kiều là gia tộc giàu có.

Mỗi người đều muốn một mình nuốt

trọn tất cả. Người sạch sẽ nhất

chính là anh Ba rồi. Tất cả mọi

người đều sợ quyền thế của anh ấy.

Bên ngoài nhìn giống như là yên

bình nhưng đều là vì có sự tôn tại

của anh Ba. Nếu như… Nếu như

không có anh Ba, sản nghiệp của

ông nội để lại đã sớm tan đàn xẻ

nghé. Đương nhiên cũng không

thoát khỏi trận chiến đầy sóng gió.”

Bạch Nhược Hy chầm chậm cầm ly

rượu trước mặt, im lặng hớp một

ngụm. Nghe thấy những lời này của

Kiều Tiếu Tiếu, cô không có quá

nhiều cảm xúc.

Cô biết giới nhà giàu thâm sâu như

biển. Sản nghiệp kếch xù sẽ dẫn

đến tranh chấp.

Kiều Tiếu Tiếu câm đũa lên, đưa tay

ra gắp miếng thịt gà, lắc la lắc lư

gắp lên lại rơi xuống, rơi rồi lại gắp.

Bạch Nhược Hy gắp một cái đùi gà

vào chén cô ta.

Cô ta nhìn thấy động tác quan tâm

của Bạch Nhược Hy lại mím môi

cười, buông đôi đũa xuống: “Em…

em biết tại sao anh Hai anh Ba đều

muốn cưới chị làm vợ.”

Bạch Nhược Hy liếc cô một cái, vẫn

im lặng, cầm lấy ly rượu trước mặt

hớp một ngụm.

Kiều Tiếu Tiếu rù rì: “Chị ít nói, nội

tâm, lại còn gan nhỏ, đơn giản lại

còn có nguyên tắc. Các anh trai của

em thích tính cách này của chị.”

Kiều Tiếu Tiếu khi đã uống say là

một người miệng mồm tía lia.

Bạch Nhược Hy hoàn toàn không

coi lời của cô ta là thật.

Cô ăn no rồi, Kiêu Tiếu Tiếu cũng

uống say.

Sau khi tính tiên, Bạch Nhược Hy

dìu Kiều Tiếu Tiếu đang say túy lúy

rời khỏi.

Cô không nhẫn tâm vứt Kiều Tiếu

Tiếu dọc đường, chỉ có thể tự lái xe

đưa Kiều Tiếu Tiếu về nhà họ Kiều.

Phố vừa sáng đèn.

Con đường phồn hoa đã nhấp nháy

đây ánh đèn sặc sỡ.

Bạch Nhược Hy run lẩy bẩy lái xe.

Kết quả.

Giữa đường lớn có một trạm kiểm

trả thẻ.

“Dừng xe kiểm tra.”

Cảnh sát giao thông chặn xe của

bọn họ lại.

Khoảnh khắc đó, lòng Bạch Nhược

Hy bồn chồn không yên.

Tệ thật, cô xui xẻo quá.

Kiều Tiếu Tiếu cố ý hãm hại cô sao?

Ở cùng với cô ta, cuối cùng cũng

không có chuyện gì tốt. Ngay cả

uống rượu say cũng phải hãm hại

cô.

Bởi vì uống rượu mà lái xe, Bạch

Nhược Hy bị cảnh sát giữ lại, còn

Kiều Tiếu Tiếu lại được cảnh sát

chở tới bệnh viện giải rượu.

Căn cứ theo luật an toàn giao thông

của Tịch Thành, uống rượu lái xe bị

phạt năm mươi ngàn. Nếu gây ra tai

nạn thì phải lãnh án. Nếu không có

gì ngoài ý muốn thì phải viết bản

kiểm điểm, lại phải có người nhà

hoặc bạn bè bảo lãnh, nộp xong tiền

phạt mới được rời khỏi. Nếu không

sẽ phải bị nhốt một tháng, giam

bằng lái xe.

Trong đồn cảnh sát.

Bạch Nhược Hy bị nhốt trong

phòng, cúi đầu chán nản, lúng túng

không biết nên làm thế nào.

Cảnh sát hỏi cô: “Có tiền đóng phạt

không?”

Bạch Nhược Hy lắc đầu, không nỡ

lại tiêu tiền của Kiều Huyền Thạc:

“Không có nhiều tiên như vậy.”

“Có người thân bạn bè gì không?”

Trừ Kiều Huyền Thạc, cô không còn

ai hết. Lúc này cô mới phát hiện bản

thân đáng thương đến nhường nào.

Loại chuyện này cô không hy vọng

Kiêu Huyền Thạc biết được.

“Không có người nhà, bạn bè gì.”

Cảnh sát nghiêm khắc nói: “Không

có tiền nộp phạt mà có tiên uống

rượu lái xe. Ai cho cô gan lớn vậy?

Ngay cả người nhà bạn bè đều

không có. Cô quá xui xẻo rồi.”

Cảnh sát nghiêm khắc: “Đưa thông

tin cá nhân của cô này cho bộ cảnh

sát, điều tra tất cả tài liệu về gia

đình cô ta rồi thông báo cho người

nhà lại đón vê.

“Không được. Các người không thể

làm vậy. Tôi có thể ngồi tù một

tháng nhưng tuyệt đối không thể

thông báo cho anh ấy. Không

CƯỢC….

Bạch Nhược Hy căng thẳng nắm

chặt thanh chắn hét to.

Nếu như để Kiều Huyền Thạc ở

trong quân khu xa xôi biết được cô

phạm lỗi nhỏ nhặt như vậy, nhất

định sẽ thất vọng.

Làm vợ của Đại tướng, không lấy

mình làm gương tuân thủ luật pháp

mà còn làm ra chuyện mất mặt thế

này. Cô thà ngồi tù cũng không

muốn để Kiều Huyền Thạc mất mặt

vì mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.