Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 127: Chương 127: Chăm sóc mình cho tốt




Kiêu Huyền Thạc nghe thấy câu hỏi của cô, không có trả lời thẳng, giọng điệu dịu dàng hơn vài phần: “Chăm sóc mình cho tốt.”

“Dạ „, Bạch Nhược Hy vẫn không nỡ ngắt máy.

Từng cơn thất vọng ùa về. Cho dù cô không suy tính thiệt hơn nhưng những tình cảnh chói tai gai mắt mà anh Hai đã nói vẫn tôn tại. Cô bỏ điện thoại vào túi, cô đơn bước ra đường. Bất tri bất giác Bạch Nhược Hy đã đến thành phố phồn hoa nhất Tịch Thành. Cô cứ đi dạo không mục đích, hòa vào thành phố náo nhiệt và những cửa tiệm bán đồ xa xỉ. Một người đi dạo, đi qua các cửa hàng mà không hề có ý muốn bước vào.

Đi qua một vòng rồi lại quay lại. Đột nhiên một bộ đồ xuân hạ dành cho nam trưng bày trong tủ kính thu hút ánh mắt của cô. Cô đứng trước cửa ngắm hồi lâu, cảm thấy thân hình của ma nơ canh còn không bằng anh Ba.

Anh Ba mặc bộ này nhất định rất đẹp trai. Suy tư trong phút chốc, cô liền châm chậm đi vào. Nhân viên lập tức bước ra chào đón, thái độ nhiệt tình cung kính. Sau khi Bạch Nhược Hy chào hỏi nhân viên liên chỉ vào bộ đồ trong tủ: “Xin hỏi tôi có thể xem bộ đó một lát không?”

Nhân viên lập tức làm động tác mời, vui cười hoan nghênh: “Đương nhiên có thể.

Mời cô qua bên này.”

Bạch Nhược Hy theo cô ta đến giá treo đồ ở giữa.

Nhân viên lấy bộ đồ cho cô, giới thiệu vô cùng nhiệt tình: “Đây là đồ thiết kế mới nhất của nhà thiết kế danh tiếng.

Đông qua xuân đến, thời tiết còn có chút mát mẻ. Bộ này là phù hợp nhất…”

Nhân viên tiếp tục giới thiệu một thôi mội hồi. Bạch Nhược Hy sờ qua chất liệu, mềm mại thoải mái.

Vừa nghĩ đến việc Kiều Huyền Thạc mặc đồ mình mua, lòng liên cảm thấy ấm áp, cũng rất chờ đợi. “Bộ này bao nhiêu tiền?”

Bạch Nhược Hy mỉm cười hỏi. Nhân viên cười nói: “Hai mươi ngàn tám trăm.”

Nhất thời, Bạch Nhược Hy sững sờ, mặt trầm xuống.

Ngón tay lập tức rời khỏi bộ đồ, sợ sẽ làm dơ nó. Hai mươi ngàn tám trăm? Tất cả tiền trong tài khoản của cô cũng không có nhiều như vậy, sao mua được bộ đồ mắc như vậy chứ? Bạch Nhược Hy đưa bộ đồ cho nhân viên, nở nụ cười ngại ngùng: “Xin lỗi, giá cả vượt qua phạm vi có thể chỉ trả của tôi rồi.”

Nhân viên vẫn mỉm cười, nhận lấy đồ: “Không sao ạ.

Cô có thể xem mấy bộ khác có giảm giá ạ.”

Bạch Nhược Hy chưa kịp phản ứng lại, bộ đồ trong tay đã bị người khác lấy đi.

Tình huống bất ngờ như vậy khiến cả hai người đều sững sờ, nhìn vê phía đối phương. Bạch Nhược Hy không nhịn được kinh ngạc, ngây ngẩn. Kiều Tiếu Tiếu trang điểm cao quý tao nhã nhưng thái độ khinh khỉnh, kiêu ngạo đứng trước mặt cô.

Sau khi giật lấy bộ đồ, cầm bảng giá liếc một cái, lập tức càng tỏ ra khinh thường hơn. “Chị muốn mua cho anh Ba hay là anh Hai vậy?”

Kiều Tiếu Tiếu nhướn mày nhìn về phía Bạch Nhược Hy. Thật sự là oan gia ngõ hẹp. Bạch Nhược Hy mím môi, im lặng đi lướt qua cô ta.

Chọc không nổi nên cô muốn rời khỏi đây. Kiều Tiếu Tiếu đưa tay ra chặn trước ngực, đứng sóng vai nhau nhưng ở hai hướng khác nhau, thái độ cay nghiệt: “Nếu như mua cho anh Ba thì em trả tiền cho chị.”

Bạch Nhược Hy có chút không quen.

Đó giờ Kiều Tiếu Tiếu chỉ châm chọc cô nhưng sau khi biết cô đã gả cho người khác liền thay đổi một trăm tám mươi độ đối với cô. “Không cần đâu, cảm ơn.”

Bạch Nhược Hy khách sáo. Kiều Tiếu Tiếu chế giễu cười mỉa: “Em đoán không phải chị không thích mà là mua không nổi.

Đừng có giả vờ với em.”

Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, cắn môi nín nhịn. Kiều Tiếu Tiếu xoay người đối diện với góc nghiêng âm trâm của Bạch Nhược Hy, cười càng tươi hơn: “Xét vai vế, chị là chị Ba em.

Không cần phải khách sáo với cô em chồng như em đâu.”

“Thật sự không cần.”

Bạch Nhược Hy không muốn nợ ân tình người khác, càng không muốn liên quan gì tới cô ta. Kiều Tiếu Tiếu không ngại cô từ chối, rút thẻ từ trong túi ra đưa cho nhân viên phục vụ, trực tiếp ra lệnh: “Giúp tôi gói lại đưa cho chị ấy.”

Bạch Nhược Hy cũng lập tức rút thẻ ngân hàng từ trong túi ra đưa cho nhân viên phục vụ, đẩy tay của Kiều Tiếu Tiếu ra, tức giận nói một câu: “Tôi không có tiền nhưng chồng tôi có, cũng không cần cô trả tiên giúp †ÓI. Bạch Nhược Hy là bị người khác chọc giận. Kiều Tiếu Tiếu không giận, ngược lại còn tươi cười ra mặt: “Tiêu tiên của chồng chị là chuyện bình thường. Em nghĩ anh Ba nhất định rất thích bộ đồ này của chị đấy.”

Nhân viên quẹt thẻ của Bạch Nhược Hy. Bạch Nhược Hy cầm lại thẻ từ trong tay của phục vụ và bộ đồ đã được gói lại.

Cô không thèm để ý tới Kiều Tiếu Tiếu, xoay người rời khỏi. Kiều Tiếu Tiếu mỉm cười nhìn cô rời đi rồi vội vàng xoay người chạy theo sau cô: “Chị Ba một mình đi dạo phố sao?”

“Có cần em đi theo không?”

“Chị Ba… có cân em mua quà khác cho anh Ba không?”

“Wí dụ như đồng hồ, giày, bóp tiền chẳng hạn, hay là quần lót…”

Bạch Nhược Hy dừng phắt lại.

Kiều Tiếu Tiếu vẫn luôn đuổi theo phía sau theo sát nút.

Điều này khiến cô phiền muộn trong lòng.

Đã từng chịu nhiều uất ức từ cô ta, cô không báo thù nhưng cũng không muốn tha thứ, lúc này càng không biết cô ta có ý đồ gì. Kiều Tiếu Tiếu đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hy, mỉm cười vô cùng khách sáo: “Đừng có đi nhanh như vậy.

Cùng đi dạo đi.

Đợi lát nữa còn có thể cùng nhau đi ăn bữa tối đấy.”

“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Bạch Nhược Hy chau mày, lạnh nhạt hỏi. Kiều Tiếu Tiếu nhún vai, mím môi cười.

Ánh mắt quỷ quái cao thâm khó lường, dừng một lát rồi nói: “Em không muốn thế nào cả.

Em chỉ muốn nói cho chị, nếu như chị dám thích anh Hai thì sẽ trở thành kẻ thù của Kiều Tiếu Tiếu này, em với chị như nước với lửa nhưng nếu như chị thích anh Ba thì em sẽ là em Ba của chị.

Chúng ta có thể làm bạn.”

Bạn? Bạch Nhược Hy nghe thấy từ này liền kinh ngạc nhưng càng kinh ngạc hơn là quan điểm sống của Kiều Tiếu Tiếu.

Trước kia cô không biết tại sao Kiều Tiếu Tiếu lúc nào cũng nhắm vào cô, bây giờ thì đã hiểu rồi. Nhưng đó là anh Hai họ hàng của Kiều Tiếu Tiếu, là anh trai có quan hệ máu mủ.

Cô ta… vậy mà cô ta… Tam quan của Bạch Nhược Hy hoàn toàn sụp đổ. Lúc này, cô cũng bị cảm động bởi tính cách dám yêu dám hận của Kiều Tiếu Tiếu. Nếu cô có thể giống như cô ta dám yêu dám hận thì có lẽ không cân phải mệt mỏi, khổ sở như vậy. Suy nghĩ hồi lâu, giọng điệu Bạch Nhược Hy dịu lại, lạnh nhạt nói một câu: “Tôi không cần bạn bè.”

Nói xong lại tiếp tục đi vê phía trước. Kiều Tiếu Tiếu cũng tiếp tục đi theo cô.

Trình độ mặt dày khiến Bạch Nhược Hy ngỡ ngàng, rất có phong cách của cô năm đó quấn lấy Kiều Huyền Thạc. “Không làm bạn cũng được nhưng cũng không thay đổi được việc chị là chị Ba em.

Em chính là em họ của chị!”

“Bây giờ trên dưới nhà họ Kiều chỉ lo nghĩ cho cái cô Doãn Nhụy đó, đều phản đối chị và anh Ba sống chung nhưng Kiều Tiếu Tiếu em ủng hộ chị, cũng sẽ hết lòng hỗ trợ chị.”

Bạch Nhược Hy cả kinh, sững sờ kinh ngạc. Kiều Tiếu Tiếu thấy cô lại dừng lại liền cười nói: “Có cân em giúp chị chơi chết ả đàn bà giả dối kia không?”

Tâm trạng Bạch Nhược Hy ngột ngạt khó chịu, sa sút khác thường. Cô tưởng chỉ có chính mình biết Doãn Nhụy là con người giả dối. Hóa ra Kiều Tiếu Tiếu cũng nhìn ra. Điều này cũng tính là một loại an ủi với cô. Nhưng Kiều Tiếu Tiếu nhìn ra thì thế nào? Mẹ cô vẫn yêu thích Doãn Nhụy như vậy.

Kiều Huyền Thạc cũng cảm thấy Doãn Nhụy rất ưu tú. Bạch Nhược Hy không muốn khích Kiều Tiếu Tiếu, không biết lúc này cô ta có động cơ gì mà muốn tiếp cận cô.

Bị rắn cắn mười năm còn sợ.

Cô chỉ muốn cách con người thích chơi trò tâm cơ này xa một chút. “Cảm ơn ý tốt của cô.”

Giọng điệu của Bạch Nhược Hy dịu dàng vài phần, đối diện với ánh mắt cao thâm khó dò của Kiều Tiếu Tiếu: “Tôi không cần cô giúp.”

Kiều Tiếu Tiếu bĩu môi, khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, bực mình khoanh tay lại như kiểu “cô gái nhỏ sắp tức giận”

vậy. Bạch Nhược Hy xoay người rời khỏi, Kiều Tiếu Tiếu vẫn tiếp tục đi theo bên cạnh cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.