Bàn tay cầm tay nắm cửa của Bạch
Nhược Hy run rẩy. Động mạch dưới
cánh tay đau âm ỉ, mệt mỏi đẩy
cánh cửa này rời khỏi.
Không có dũng khí tùy hứng sống
tiếp.
Cô đã mất quá nhiều, bây giờ còn
phải mất đi anh Hai mà mình yêu
thương nhất nữa sao?
Tim giống như bị bàn tay lớn bóp
nghẹn, khó chịu đến nỗi ngay cả hít
thở đều cảm thấy đau đớn.
Kiều Huyền Hạo thấy bóng lưng
cứng đờ của Bạch Nhược Hy liên
biết cô đã động lòng, biết cô do dự.
Ít nhất chứng minh trong lòng cô ấy
ít nhiều mình cũng có chút ảnh
hưởng.
Anh nắm chặt cơ hội khuyên bảo:
“Tại sao em Ba lại phải từ bỏ ưu thế
từ gia đình, từ bỏ Doãn Nhụy hoàn
hảo về mọi mặt mà chọn em chứ?
Hay là nó nói bởi vì nó thích em.
Nhưng Nhược Hy à, em nghĩ xem
em Ba là loại người gì chứ? Lòng
của nó sao có thể chứa mấy chuyện
nữ như thường tình được?”
“Tim nó có quốc gia, gắn với nhân
dân. Gia cảnh nhà họ Doãn phức
tạp. Tài lực sau lưng lớn mạnh thân
bí. Nó không lấy Doãn Nhụy hoàn
toàn là vì yếu tố chính trị. Em Ba
bận như vậy, hoàn toàn không có
thời gian tiếp xúc với con gái, càng
sẽ không kết hôn với tâng lớp danh
gia vọng tộc không biết nông sâu.
Mà Nhược Hy em từ nhỏ đã lớn lên
với nó. Nó hiểu tính tình em, hiểu
gia cảnh em, hiểu tất cả của em. Với
nó mà nói lấy em có thể giảm được
rất nhiều phiên phức. Không phải
bởi vì nó yêu em mới muốn lấy em,
chỉ bởi vì em rất thích hợp với nó mà
thôi.
Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi. Cô
chầm chậm nhắm mắt, buông tay
đang nắm cửa ra, lưng như muốn
đổ gục, nặng nề không thôi, giọng
nói uể oải: “Anh Hai, anh ấy nghĩ gì
cả em và anh đều không biết. Mong
anh đừng có tự cho mình là đúng
như vậy…
Kiều Huyền hạo tức giận nắm lấy
cánh tay cô, hung hăng ép cô xoay
người lại nhìn thẳng vào gương mặt
hốc hác bi thương của cô. Cô cúi
đầu, nước mắt đong đầy.
Lúc nhìn thấy ánh mắt của cô, anh
mới biết những lời ban nãy đã tổn
thương cô nhiều như thế nào.
Rõ ràng cô ấy đau khổ như vậy, còn
cố gắng chịu đựng sao?
Kiêu Huyền Hạo càng tức giận, hét
lên với cô: “Khi nào thì em mới tỉnh
đây? Em tưởng nó thật lòng yêu em
mới nhất quyết không ly hôn sao?
Nhìn xem nhan sắc và cơ thể em là
thứ mà một thằng đàn ông bình
thường cả đời đều muốn sở hữu.
Đều để thỏa lòng hư vinh và dục
vọng, không phải là tình yêu. Ly hôn
ảnh hưởng tới mặt mũi của chính
phủ. Nó không ly hôn là vì ích kỷ,
không phải là yêu em. Từ lúc nó
dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy lừa
em kết hôn, em đã phải biết loại
người này không có tim. Nó đơn
thuân…
“Đừng nói nữa.” Bạch Nhược Hy đột
ngột hét lên một tiếng. Giọng nói xé
gan xé phổi phát ra từ cổ họng,
tuyệt vọng mà sợ hãi. Hai tay cô ôm
chặt lấy tai, cúi đâu xuống, bả vai
không ngừng run rẩy. Nước mắt
cũng nhịn không được rơi xuống
từng giọt, đau khổ sắp phát điên:
“Đừng nói nữa. Xin anh đừng nói
nữa.”
Kiều Huyền Hạo nhìn Bạch Nhược
Hy sắp phát điên, lòng đau đớn
không thôi.
Anh nghiêng người ôm chặt lấy cơ
thể đang khóc rống lên của Bạch
Nhược Hy, không nói những câu khí
thế ép người như trước nữa, giọng
nói cũng dịu đi vài phần, vỗ vỗ lưng
cô: “Xin lỗi, Nhược Hy. Anh Hai chỉ
muốn em nhìn nhận sự thật. Đừng
trâm luân trong mộng tưởng do
chính mình tạo ra. Hôm qua nó về
Tịch Thành, gặp được người nó
muốn gặp rồi. Nó có về tìm em
không?”
Bạch Nhược Hy nghẹn ngào khóc
lóc cầu xin, đau khổ nói: “Đừng nói
nữa, đừng nói nữa… Xin anh, đừng
nói nữa.”
Kiều Huyền Hạo mắt đỏ hoe, ngẩng
đầu hít sâu, nghẹn ngào dỗ dành:
“Được rồi. Anh không nói. Nghe lời
anh Hai, sớm ngày rút lui, đừng
chìm sâu xuống nữa.”
Bạch Nhược Hy cắn môi, buông hai
tay đang che tai xuống rồi từ từ
dùng sức đẩy Kiều Huyền Hạo ra.
Cô dùng hết sức lực khống chế
nước mắt đang rơi, nhịn không khóc
nữa, nhẫn nhịn trái tim đang chảy
máu thôi yếu nhược.
Hay tay cô sờ má, lau hai hàng nước
mắt lăn dài trên má, giọng điệu
nghẹn ngào nhưng vô cùng kiên
định: “Anh Hai, bây giờ em như thiêu
thân lao đầu vào lửa, biết sẽ có
ngày tan thành tro bụi vẫn không
màng tất cả. Lời anh nói không sai,
em đã mất hết tất cả, không thể lại
mất thêm anh”
Sắc mặt Kiều Huyền Hạo hòa hoãn
lại, nhìn thấy được hy vọng nên lộ ra
nụ cười yên lòng: “Em có thể nghĩ
như vậy là tốt lắm rồi.”
“Nhưng anh Hai… Bạch Nhược Hy
lau khô nước mắt, giọng điệu trong
trẻo hơn vài phần: “Như thế nào mới
ổn đây. Em thừa hưởng tính cách
đặc thù của thiêu thân, đã khống
chế không được việc mình muốn
lao đầu vào ngọn lửa. Mất hết tất cả
cũng tốt, tan thành tro bụi cũng tốt.
Em không sao cả.
Dứt lời, Bạch Nhược Hy không do
dự xoay người mở cửa xuống xe.
Sắc mặt Kiều Huyền Hạo âm trâm
cực điểm, thẫn thờ nhìn Bạch
Nhược Hy xuống xe, đóng cửa
không hề lưu luyến mà đi vào
trường quân sự.
Cô vừa đi vừa lau nước mắt. Bóng
lưng gầy gò cô độc như thế, không
màng tất cả như vậy.
Giờ khắc này, Kiều Huyền Hạo dựa
Chương 126 Khi nào anh về nhà?
vào ghế, hai tay nắm chặt lấy vô
lăng, gân xanh trên mu bàn tay nổi
lên, ngay cả gân xanh trên cổ cũng
lộ rõ. Anh nhắm cặp mắt đỏ au, cắn
răng chịu đựng.
Khoảng thời gian sau đó, Bạch
Nhược Hy trải qua những ngày rất
tệ.
Mỗi ngày tỉnh tỉnh mơ mơ, luôn mất
ngủ, lòng không yên, còn thường
ngơ ngẩn mất hồn.
Sau nửa tháng.
Đã đến giai đoạn thi vào trường
quân sự mà Bạch Nhược Hy đã nộp
đơn.
Thi viết thuận lợi thông qua nhưng
phần thi thể lực lại trượt.
Tồi tệ nhất là chuyện cô không có
cách nào lấy được bằng. Công sức
ba tháng nay học tập đều đổ sông
đổ biển.
Lúc nhận được giấy báo, cô lại xin
giáo quan cho thi lại vào ba tháng
sau. Giáo quan đồng ý rồi.
Đi ra khỏi trường quân sự, một mình
cô đứng dưới ánh mặt trời, ngẩng
đầu nhìn bầu trời rộng lớn, cảm
nhận mùi vị của mùa xuân. Gió vô
cùng dịu dàng mơn man da cô. Mặc
dù không vượt qua kỳ thi khiến cô
thất vọng nhưng trong lòng lại lăn
tấn gợn sóng.
Cô móc điện thoại ra khỏi túi, nhìn
màn hình vài giây, mang theo chút
hy vọng tìm số điện thoại của Kiều
Huyền Thạc.
Ngón tay dừng lại năm giây.
Có lẽ không có cặp vợ chồng nào
giống như bọn họ, xa nhau hai mươi
ngày mà không có cuộc điện thoại
nào.
Muốn gọi điện phải tìm đủ trò, tìm lý
do mới có dũng khí gọi cho anh.
Ngón tay cô nhẹ nhàng ấn số.
Chuông điện thoại của Kiêu Huyền
Thạc vang lên. Còn chưa nghe thấy
tiếng, cô đã thấy tim đập thình
thịch, căng thẳng đến nỗi lòng bàn
tay đều đổ mồ hôi.
Lúc điện thoại được kết nối, tim cô
đập bang bang, vô cùng run rẩy
nhưng giọng nói tiếp theo của một
người con gái lại khiến cô ngẩn ngơ.
“Xin chào, mong quý khách không
ngắt điện thoại. Số quý khách đang
liên lạc hiện đang trong quá trình
kết nối”
A…
Tốn sức căng thẳng rồi.
Khoảnh khắc cô đang thất vọng,
đầu dây bên kia lập tức truyền đến
giọng nói đầy sức hút trâm thấp của
một người đàn ông, lạnh nhạt
nhưng lại mạnh mẽ: “Nhược Hy…
Chỉ đơn giản hai từ lại khiến tim cô
trong phút chốc sôi sùng sục.
Tim đập vô cùng nhanh, căng thẳng
nói không ra lời, cô tò mò không
biết vừa rồi anh đang nói chuyện với
ai.
Kiều Huyền Thạc: “Sao không nói
gì?”
“Anh Ba, em… Một tay Bạch Nhược
Hy căng thẳng nắm lấy góc áo,
không nhịn được miết vài cái, bởi vì
căng thẳng nên buột miệng nói:
“Em… chuyện thi vào trường quân…
đội, phần thi thể lực của em không
đạt.”
“Ừ” Giọng nói của người đàn ông
không thay đổi gì nhiều, bình tĩnh trả
lời một tiếng.
Lúc này cô lại rơi vào trạng thái
không biết nói gì mới tốt.
Cô mong Kiều Huyền Thạc sẽ giúp
cô huấn luyện thể lực.
Nhưng loại chuyện nhỏ xíu này sao
lại để nhân vật lớn như anh ra tay
được?
Thôi bỏ đi. Cô vẫn nên đi đến phòng
gym làm cái thẻ hội viên thôi.
“Không làm phiền anh nữa.” Bạch
Nhược Hy hạ thấp giọng, cũng
chuẩn bị ngắt điện thoại.
Kiêu Huyền Thạc gấp gáp gọi cô:
“Nhược Hy.”
“Dạ?”
“Gặp anh Hai rồi hả?”
“Gặp rồi.”
“Em có chuyện gì muốn nói với tôi
không?” Anh bình tĩnh hỏi.
Cô nên nói gì với anh đây?
Bạch Nhược Hy ù ù cạc cạc, trả lời
một câu: “Khi nào anh về nhà?”