Mưa rơi cả một ngày.
Ngày hôm sau, bầu trời như được
gột rửa, trong vắt như gương. Mây
trắng lãng đãng trôi trên nền trời
xanh thẫm. Mặt trời dân nhô lên
khỏi đỉnh đầu.
Bạch Nhược Hy đứng bên ngoài ban
công nhìn về phía đường chân trời
nơi xa. Mặc dù không thấy cầu vồng
sau mưa nhưng không khí lại mát
mẻ dễ chịu vô cùng.
Mất ngủ cả đêm, nhìn cô lúc này lại
càng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Tâm tình ngột ngạt. Dù lúc này có
nằm xuống giường cũng không
chợp mắt được.
Hóng gió ngoài ban công một lát,
cô xoay người vào phòng.
Tắm rửa sạch sẽ, đổi bộ quần áo
mới rồi cầm túi xách ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy chiếc
Sedan quen thuộc. Lúc cô còn sững
sờ thì cửa đã mở, Kiêu Huyền Hạo
nhanh chóng xuống xe, mỉm cười
dịu dàng thân thiết như bình
thường
“Chào buổi sáng, Nhược Hy.”
Chào hỏi xong, anh liền xông tới chỗ
cô. Bạch Nhược Hy nhìn thấy nụ
cười ấm áp của anh liền cảm thấy bi
thương dội lên trong lòng.
Anh Hai cô giống như người không
có chuyện gì, vẫn như trước kia, dịu
dàng đưa tay đặt lên vai cô, cúi đầu
ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp rồi
ấm áp nói: “Hôm qua ngủ có ngon
không? Nhìn sắc mặt em rất kém.”
“Anh Hai, sao anh lại tới?” Bạch
Nhược Hy lạnh nhạt mở miệng hỏi.
Kiều Huyên Hạo ôm lấy vai cô đi ra
xe, mở cửa rồi nhẹ nhàng đẩy cô
vào trong: “Anh tới đưa em đi làm.”
“Em không có đi làm.”
“Anh biết.” Kiều Huyền Hạo cười
nhẹ. Sau khi để cô ngồi ổn định liên
cúi người xuống định kéo dây an
toàn cho cô.
Bạch Nhược Hy vội vàng thắt dây an
toàn: “Tự em làm là được rồi.”
Kiều Huyền Hạo kinh ngạc, nhìn một
bên sườn mặt của cô hồi lâu mới
nặn ra nụ cười khổ, thì thầm: “Nói
với anh em muốn đi đâu, số điện
thoại, tình trạng bây giờ, tính toán
thế nào. Anh muốn biết tất cả về em.
Bạch Nhược Hy bất lực cúi đầu im
lặng.
Kiều Huyên Hạo đóng cửa rồi xoay
người ngôi vào ghế lái khởi động xe.
Chiếc xe cao cấp chạy băng băng
trên đường đông đúc xe cộ.
Sau khi chạy ổn định, Kiều Huyền
Hạo đưa điện thoại cho Bạch
Nhược Hy rồi nhìn đường phía
trước: “Nhập số điện thoại em đang
dùng vào.’
Loại yêu câu nho nhỏ thế này, Bạch
Nhược Hy hoàn toàn không có lý do
gì từ chối.
Cô nghe lời cầm điện thoại lên rồi
nhập số điện thoại của mình vào.
Kiều Huyên Hạo nghiêng đầu liếc
nhìn cô, thấy cô nghiêm túc nghe lời
đang nhập số, khóe miệng không
nhịn được lộ ra nụ cười dịu dàng.
“Nói tình trạng của em xem nào.
Mấy ngày nay đã làm cái gì, còn có
chuyện của em Ba rốt cuộc là thế
nào.
“Anh Hai…” Bạch Nhược Hy mệt mỏi
gọi, giọng nói nhiều hơn vài phần
không tình nguyện nhắc tới.
Kiều Huyền Hạo không dễ gì để cô
phản đối nên ngắt lời: “Đã coi anh
như anh Hai thân yêu nhất thì có gì
mà không thể nói với anh chứ. Ý tứ
của em Ba bây giờ đã rất rõ ràng rồi,
em còn lo cái gì?”
Bạch Nhược Hy đặt điện thoại của
anh lên ghế bên cạnh. Cả người trở
nên vô lực, từ từ tựa đầu lên cửa sổ.
Ánh mắt đờ đẫn nhìn cảnh vật bên
ngoài, giọng điệu yếu ớt: “Em không
lo, cũng không có gì hay để nói cả”
“Nói với anh trước, em muốn đi
đâu?”
“Trường quân đội.
Kiều Huyền Hạo cười khổ, lạnh lùng
trào phúng: “Trường quân đội? Em
tính kiếm một công việc bên cạnh
em Ba sao?”
- Em không có tư cách này.’ Bạch
Nhược Hy uể oải phun ra một câu,
trong lòng như có tảng đá ngàn
cân. Ngay cả hít thở cũng đều cảm
thấy mệt mỏi.
“Giúp việc cho nhà nước vừa mệt lại
vừa khổ, tốn sức lại không có gì tốt.
Tới công đi làm đi. Nếu không có gì
ngoài ý muốn, khả năng tiếp quản
Tập đoàn Kiều Thị của anh khá lớn.
Anh sắp xếp cho em làm quản lý bộ
phận.”
“Em không có năng lực làm quản lý.
Kiêu Huyền Hạo hừ một tiếng qua
mũi, cười nói: “Em tới là được rồi,
không cần phải có năng lực nào
hết. Làm quản lý chỉ cần biết một
chiêu là trọng dụng người tài. Mấy
chuyện khác không cần em lo.”
“Thật là đơn giản.” Bạch Nhược Hy
cảm khái nỉ non một câu. Giọng nói
như mất đi linh hồn, không có bất
kỳ cảm xúc dao động nào.
“Chuyện công việc cứ nghe anh là
được.” Kiều Huyền Hạo ngang
ngược tuyên bố, không để cô lại từ
chối lần nữa.
Bạch Nhược Hy im lặng không lên
tiếng.
Hoặc có thể tại cơ thể quá mệt mỏi,
cũng có thể do lòng phiền não nên
cô đã không còn muốn nói chuyện
nữa.
Không có đồng ý cũng không từ
chối, hoàn toàn bàng quan mặc kệ.
Kiêu Huyền Hạo nghiêng đầu nhìn
Bạch Nhược Hy lần nữa. Lúc nhìn
thấy trạng thái hiện giờ của cô, tâm
tình cũng trở nên buồn phiền. Anh
nhìn về phía trước. Một tay nắm
chặt vô lăng, tay còn lại day cổ áo.
Giọng nói cũng nặng nề hơn vài
phần: “Chuyện công việc có thể
thương lượng sau. Bây giờ chuyện
quan trọng nhất là em phải ly hôn
đi.
Bạch Nhược Hy cười khổ. Cô tựa
vào cửa sổ bất động, cúi đầu rồi
phun ra một câu từ trong cổ họng:
“Tại sao em phải ly hôn chứ?”
“Em không hợp với em Ba.”
“Em không muốn ly hôn. Anh Ba
cũng nói sẽ không ly hôn với em.”
Kiều Huyền Hạo bực bội day cổ áo,
tháo cái cúc áo đầu tiên của sơ mi
rồi hít sâu. Sắc mặt trở nên vô cùng
âm trầm lạnh lẽo.
Anh thở đều, ép cơn tức giận xuống
dỗ dành: “Nhược Hy, anh Hai không
có yêu cầu gì với em. Anh chỉ cần
em ly hôn với em Ba là được.”
“Anh Hai…” Bạch Nhược Hy châm
chậm đưa tay sờ cửa kính, giọng
nói mềm mại trở nên xa xăm giống
như không có linh hồn: “Có phải yêu
một người là hy vọng người đó hạnh
phúc không?”
“Đương nhiên.” Kiều Huyền Hạo nói
chắc như đinh đóng cội.
“Vậy sao anh không thể tác hợp cho
em, chúc phúc em? Để em truy cầu
hạnh phúc của mình, để em đi theo
tiếng gọi của trái tim?”
Kiêu Huyền Hạo hừ lạnh một tiếng,
cười đầy khinh miệt. Cả người đều
tràn đầy mùi vị khinh thường: “Em
bây giờ thế này gọi là hạnh phúc
sao? Xin lỗi, anh nhìn không ra. Anh
chỉ biết em sống rất khổ, giấy giụa
đau khổ dưới vực sâu. Anh không
xin em tiếp nhận tình cảm của anh,
càng sẽ không ép em gả cho anh
nhưng anh phải bảo vệ hạnh phúc
và tương lai của em. Bây giờ việc
duy nhất em phải làm là ly hôn với
em Ba, gỡ khỏi người anh cái danh
nghĩa anh rể đáng xấu hổ này đi.”
Bạch Nhược Hy thấy tâm mắt mơ
hồ như có nước che mờ. Cô từ từ
nhắm mắt, im lặng không lên tiếng.
Đầu ngón tay cô sờ lên cửa kính rồi
nhẹ nhàng trượt qua ô cửa kính lạnh
lẽo.
Đột nhiên, ngón tay cô dừng lại,
giọng điệu kiên định: “Nếu em
không ly hôn thì sao?”
“Em nhất định sẽ ly hôn.” Kiều
Huyền Hạo tự tin khác thường.
Lúc này xe đã đến chỗ nơi. Chiếc xe
dừng lại trước cổng trường quân sự.
Bạch Nhược Hy không lập tức
xuống xe. Cô biết Kiêu Huyền Hạo
còn có chuyện muốn nói với mình.
Nếu không sẽ không tự tin nói cô sẽ
ly hôn như vậy.
Kiêu Huyền Hạo dựa lên ghế, cả
người thoải mái rồi nghiêng đầu
nhìn cánh cửa lớn khí thế mạnh mẽ
của trường quân đội.
Trong xe ngột ngạt, bầu không khí
rất áp bức khó chịu.
Kiêu Huyền Hạo xoay mặt lại nhìn
về phía Bạch Nhược Hy, giọng điệu
rất nghiêm túc: “Nhược Hy, anh biết
bây giờ em và cha ruột không tốt
đẹp gì. Bọn họ cũng không nhận
đứa con gái như em nữa. Lại nói em
nhìn xem xung quanh mình còn bao
nhiêu người? Em mất đi người bạn
thân nhất đời mình, mất đi anh cả
chị dâu, cha dượng, ông nội đã từng
như người một nhà. Bây giờ bởi vì
chuyện của hai đứa mà ông nội sinh
bệnh rồi. Còn có mẹ em, dì bị em
chọc tức đến nỗi từ mặt.”
Bạch Nhược Hy đã chán nghe mấy
việc này. Tại sao cô lại phải để ý
đến cảm nhận của những người
không hề yêu quý mình vậy?
Cô tức giận kéo dây an toàn, Kiêu
Huyền Hạo vội vàng nói: “Em đã
mất hết người thân. Nếu như em
còn cứng đầu không tỉnh, cuối cùng
ngay cả anh em cũng mất.”
Nhất thời, bàn tay đang câm nắm
cửa của Bạch Nhược Hy dừng lại.
Cả người cứng đờ, nghiêng người
quay lưng lại với Kiều Huyền Hạo,
sống lưng bất động nhưng mắt
trong phút chốc đã đầy nước.
Giọng điệu Kiều Huyền Hạo lại nặng
nề hơn vài phần: “Đến cuối cùng em
chẳng còn gì cả. Đó giờ em Ba cũng không thuộc về em.”