An Hiểu rời đi, Bạch Nhược Hy trở về phòng nghỉ ngơi. Do cơ thể cô thật sự suy yếu, nên nằm lên giường đã ngủ luôn.Trong lúc ngủ đến mơ màng, đột nhiên cô nghe được tiếng chuông cửa. Cô mở đôi mắt nhập nhèm ra, ỉu xìu uể oải rời khỏi giường, đi dép lê từ từ bước ra ngoài mở cửa.
Bạch Nhược Hy đi đến trước cửa, rũ đầu chậm rãi mở cửa ra, dựa nửa người vào cửa, đưa tay ra ngoài.
Cô không để ý người đưa cơm bên ngoài là ai, giơ tay ra bên ngoài một lát thì đột nhiên có một bàn tay giơ ra, nắm lấy tay cô.
Bạch Nhược Hy ngẩn ra, cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ, ánh mắt dừng ở hình ảnh bàn tay to đang nắm lấy tay cô, trái tim cô khẽ run lên.
Cô đưa tay ra ngoài nhận cơm, nhưng rõ ràng đây là tay đàn ông, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn theo bàn tay của người đàn ông.
Áo sơ mi trắng tinh ưu nhã, hai vai dày rộng rắn chắc, đối diện với hai tròng mắt của đối phương. Khi khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt cô, trái tim cô không tự chủ được mà run lên cực mạnh Là Kiều Huyền Thạc.
Anh không ở nhà xử lý chuyện của dì Thu, sao lại chạy tới đây rồi?
Bạch Nhược Hy không phản ứng một lúc, chỉ cảm thấy tay của người đàn ông này thật ấm áp, nằm tay cô thật an ổn thoải mái.
Bạch Nhược Hy không biết làm sao, đưa tay lên sờ trán mình, cũng không thấy lạnh mấy, ngược lại cô còn thấy nhiệt độ của Kiều Huyền Thạc lại rất cao.
Có lẽ do cô quá yếu, nên máu huyết cũng kém.
Cô không lên tiếng, nhẹ nhàng rút bàn tay bị anh nắm về, nhưng lại không rút được, còn bị anh nắm chặt hơn.
Kiều Huyền Thạc liếc nhìn bốn phía, hỏi: “Điện thoại của em đâu?”
“Lúc sáng nghe cuộc gọi của anh xong thì bị rơi xuống đất, vỡ rồi, vẫn còn trong phòng”
Bạch Nhược Hy nói, dựa người vào sô pha, giọng điệu chẳng còn chút sức lực nào: “Anh ba, sao anh lại tới đây?”
“Lúc ở nhà họ Kiều không thấy em đâu, lo lắng cho em nên đến đây thăm em”
“Em không sao, xin anh nhất định phải tìm cho ra hung thủ giết chết dì Thu, nhất định phải để tên cầm thú đó chịu sự trừng phạt của pháp luật” Bạch Nhược Hy nói bằng giọng đau thương, bức thiết lẩm bẩm.
Kiều Huyền Thạc lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của cô, từ từ sờ lên má cô. Sau đó đầu ngón tay đưa ra sau vành tai của cô, nâng khuôn mặt của cô lên, đau lòng nói: “Đừng lo, em xem em tiều tụy đến mức nào rồi đi”
Bạch Nhược Hy cười chua xót, ngả đầu vào vai anh, từ từ nhắm mắt lại, chua xót nói: “Em không sao”
Lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Bạch Nhược Hy khẽ cử động, Kiều Huyền Thạc lập tức đè vai cô lại: “Để anh mở cửa”
Nói xong, anh buông tay Bạch Nhược Hy ra, lập tức đứng dậy đi ra cửa.
Anh mở cửa ra thì thấy bên ngoài là anh chàng mặc đồng phục shipper, đối phương còn đưa hộp mỳ tới trước mặt Kiều.
Huyền Thạc: “Chào anh, đây là mì bò kho mà anh đặt ạ”
Kiều Huyền Thạc kinh ngạc, chau mày, sắc mặt tối sầm, nhận lấy hộp mì rồi đóng cửa lại.
Anh đi đến bàn uống nước rồi đặt hộp mỳ xuống, nhìn Bạch Nhược Hy rồi hỏi: “Em gọi mì à.”
Bạch Nhược Hy không biết có nên nhắc đến mẹ của mình vào lúc này không, rối rắm nên vẫn chưa lên tiếng. Kiều Huyền Thạc khom lưng mở hộp mì ra, bên trên là một lớp sa tế đỏ rực, hai cọng rau đã úa vàng, mấy viên thịt bò và một đống mì sợi”
Anh không nói câu nào, cứ thế đậy nắp lên, ném cả túi mì vào thùng rác.
“Anh ba, đó…” Bạch Nhược Hy đau lòng hô lên một tiếng, không phải cô tiếc số tiền kia, mà là vì cô chưa ăn bữa sáng, mà bây giờ đã đến bữa trưa rồi, giờ cô đang cực kỳ đói bụng.
Kiều Huyền Thạc giơ tay lên xem đồng hồ, giờ đã là mươi hai giờ rưỡi.
Anh đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hy, cúi người bế cô lên.
Bạch Nhược Hy bị sửng sốt, bám tay vào ngực anh, ngửa đầu lên nhìn gương mặt có vẻ không vui của anh.
Anh tức giận vì cô đặt cơm hộp bên ngoài sao?
Bạch Nhược Hy chớp mắt, nhát gan hỏi “Anh ba, anh đang giận em à?”
“Không, anh đang giận bản thân mình”
Anh dịu dàng đáp lại một câu, đi vào phòng, đặt cô xuống giường sau đó kéo chăn lên đắp cho cô.
Anh chống một tay xuống giường, cúi người xuống, ngón tay thon dài vén tóc mái trên trán cô, dịu dàng hỏi: “Em đói rồi đúng không?”
“Vâng” Bạch Nhược Hy nhìn thẳng vào đôi mắt ấm áp đến tận nội tâm của anh, vừa sâu thẳm lại vừa đẹp đến mê người.
Anh nói một cách trầm thấp, uyển chuyển, nhẹ nhàng như dỗ dành trẻ con: “Chờ anh năm phút, anh đi luộc hai quả trứng cho em ăn tạm trước rồi sẽ nấu cơm trưa cho em ăn, nhưng phải chờ hơi lâu đấy”
“Thôi em ăn trứng gà là được, anh không cần nấu cơm nữa đâu, phiền toái lắm”
Kiều Huyền Thạc mím môi cười nhạt, khẽ xoa đầu cô, sau đó đứng thẳng người dậy đi ra khỏi phòng.
Bạch Nhược Hy từ từ nghiêng đầu nhìn bóng dáng của Kiều Huyền Thạc, trái tim lại cảm động, nước mắt lại tràn đầy trong hốc mắt. Cô chậm rãi nhắm mắt lại, để bản thân bình tĩnh.
Năm phút sau, Bạch Nhược Hy còn chưa ngủ, Kiều Huyền Thạc đã bưng hai quả trứng gà với một ly sữa bò vào phòng. Trên đĩa còn có một quả táo đã được cắt nhỏ.
Anh đặt đĩa xuống đầu giường, Bạch Nhược Hy lập tức bò dậy, vì quá đói nên nàng lập tức duỗi tay ra lấy.
Vừa động phải trứng gà nóng, cô lập tức rụt tay lại, đau đến nỗi hít sâu một tiếng: “A..”
“Em không sao chứ?” Kiều Huyền Thạc đột nhiên nắm lấy cái tay mềm mại không xương của cô, kéo lên môi thổi khẽ. Anh cứ thổi một chút thì lại cúi đầu xuống nhìn ngón tay của cô.
Vốn dĩ sức khỏe của cô đã yếu, giờ lại bị sảy thai, mất nhiều máu như vậy, cơ thể lại càng suy yếu hơn. Vậy mà anh lại ngủ suốt một ngày để mặc cô ở nhà một mình.
Anh bóc vỏ hai quả trứng gà xong, đưa một quả cho Bạch Nhược Hy, nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô: “Nhược Hy”
Bạch Nhược Hy nhận lấy trứng gà rồi cần một miếng thật to, hết luôn nửa quả trứng, trả lời bằng giọng mũi: “Hửm?”
“Cho anh đến đây ở một tháng”
Bạch Nhược Hy ngẩn ra, ngơ ngác ngước mắt lên nhìn anh, kinh ngạc đến nỗi không kịp phản ứng.