Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 280: Chương 280: Trong lòng thật sự hụt hẫng






Bạch Nhược Hy còn chưa kịp phản ứng, Kiều Huyền Thạc đã cười khẽ, sờ đầu cô: “Quyết định vậy nhé”

Nói xong, anh quay người đi ra ngoài.

Bạch Nhược Hy vừa ăn trứng gà vừa nhìn bốn phía.

Nhà của cô chỉ có một phòng ngủ, sô pha bên ngoài lại quá nhỏ hẹp với một người cường tráng, cao một mét tám mươi hai như Kiều Huyền Thạc, mà giường của cô cũng không phải loại giường đôi lớn. Việc này..”

Làm sao đủ cho hai người ở được?

Bạch Nhược Hy bất an ăn trứng xong, uống sữa bò, ăn sạch táo trên đĩa.

Cô ăn no rồi nằm xuống, không nghĩ gì nữa, kéo chăn lên ngủ.

Đến khi bị Kiều Huyền Thạc đánh thức thì đã là một giờ rưỡi.



Kiều Huyền Thạc cúi người xuống múc canh cho cô.

Bạch Nhược Hy biết anh biết nấu cơm, nhưng làm đồ ăn tinh xảo như vậy, lại còn biết nấu nhiều món như thế, làm người khác không tin nổi đây là việc mà một vị đại tướng bận trăm công nghìn việc sẽ làm.



“Em biết, bởi vì số trong danh bạ điện thoại của em bị Doãn Nhụy sửa mất một chữ số”

‘Sắc mặt Kiều Huyền Thạc lập tức thay đổi, giọng nói nghiêm khắc hơn: “Doãn Nhụy sửa sao?”

Bạch Nhược Hy đang tập trung ăn cơm, trò chuyện rất tự do: “Vâng, trừ cô ta ra thì còn ai vào đây nữa? Chỉ cần mua một cái sim khá giống với số điện thoại của anh, để em gọi điện đến số của cô ta suốt mười năm. Cô ta còn xé nhật ký của em, sửa lại chút nội dung, sau đó dùng danh nghĩa của em để gửi cho anh hai đang du học ở nước ngoài, khiến anh hai hiểu nhầm nhiều năm như vậy, trả giá nhiều tình yêu cho em như vậy. Rồi là giả mạo chữ viết của anh đặt trong vòng cổ Vĩnh Hằng, lừa mất vòng cổ. Giả mạo làm ân nhân cứu mạng của anh, đoạt công lao của em. Thậm chí còn nói anh và cô ta đã yêu nhau nhiều năm, còn xảy ra quan hệ…”

Kiều Huyền Thạc sa sâm mặt mày, đôi mắt lạnh lẽo như băng mang theo sát khí phẫn hận. Xung quanh anh tràn ngập khí thế làm người ta sợ hãi, anh hít sâu, trái tim đập kịch liệt, nhưng vẫn kìm nén nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra cái gì?”

Bạch Nhược Hy từ từ cúi đầu xuống, cắn đầu đũa, dừng động tác ăn cơm lại, hơi ngập ngừng nói: “Cô ta nói hai người đã xảy ra quan hệ tình dục”

Không…” Kiều Huyền Thạc nổi cơn thịnh nộ, sốt ruột vội vàng giải thích: “Anh với cô ta không phát sinh bất cứ quan hệ gì cả, em là người phụ nữ đầu tiên của anh”

Bạch Nhược Hy mím môi cười khẽ, nghiêng đầu nhìn anh. Thấy anh phẫn nộ như thế, cô vội vàng buông đũa xuống, duỗi tay sờ lên đùi anh, an ủi: “Em biết, em không nghi ngờ anh đâu, bởi vì em đã nhìn thấu con người của Doãn Nhụy rồi”

Kiều Huyền Thạc buồn bã dựa vào sô pha, ngửa đầu lên trần nhà rồi nhằm mắt lại.

Anh đặt một tay lên trán, xung quanh bao phủ cảm xúc phẫn nộ và áp lực.

“Anh ba, anh sao thế?” Bạch Nhược Hy lo lắng hỏi.

Kiều Huyền Thạc thở dài một tiếng, áy náy, bất an, từ từ nói: “Xin lỗi em, Nhược Hy”

“Sao anh lại xin lỗi em?”

Kiều Huyền Thạc xin lỗi xong thì không giải thích gì nữa.

Bởi vì anh đã phải trả một cái giá rất đắt cho việc này rồi. Tin lời Doãn Nhụy một cách dễ dàng, anh và Bạch Nhược Hy đã bỏ lỡ nhau suốt mười năm. Bởi vì ghen, vì hận và hiểu lầm nhau nhiều lần, mười năm qua anh chưa từng chủ động liên lạc với Bạch Nhược Hy, thậm chí còn trốn tránh không muốn gặp cô.

Nếu không phải anh đã tìm cách cưới cô, hai người dần nói chuyện mới biết những chuyện kia là hiếu lầm, thì có lẽ cả đời này hai người đã không thể ở bên nhau nữa.

Kiều Huyền Thạc im lặng không nói gì nữa.

Bạch Nhược Hy thấy anh rơi vào bi phẫn và tự dẫn vặt thì cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa.

Cô từ từ dịch người đến gần, rúc đầu vào ngực Kiều Huyền Thạc, khẽ nói: “Anh ba, đừng giận mà. Hành vi rác rưởi của loại sinh vật hèn hạ như Doãn Nhụy, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu. Chờ cơ thể khỏe lại, em sẽ cho cô ta nếm thử mùi vị báo ứng”

Kiều Huyền Thạc đặt tay lên vai Bạch Nhược Hy, nói nghiêm túc: “Em ngoan ngoãn ở nhà cho anh, không cần làm gì cả”

“Ý anh là gì?” Bạch Nhược Hy đột nhiên ngồi dậy, tức giận nhìn anh: “Trong lòng anh vẫn còn cô ta đúng không?”

Kiều Huyền Thạc nhíu mày, ngồi thẳng dậy nhìn cô, bất đắc dĩ cười hỏi: “Em nghĩ lung tung cái gì thế? Sao trong lòng anh lại có cô ta được?”

“Vậy sao anh…”

“Anh chỉ không muốn em với cô ta lại nổi lên xung đột thôi, chuyện gì loại người này cũng dám làm”

Bạch Nhược Hy không muốn nghe giải thích, buồn bực cầm lấy bát đũa, quai hàm phồng lên, tức giận ăn cơm. Mặc kệ Kiều Huyền Thạc có dụng ý gì mà không cho cô trả thù, nhưng mối thù này cô không thể không báo được.”

Nếu không cô sẽ không nuốt trôi cơn tức này.

Kiều Huyền Thạc đặt một tay lên trán, nhìn cô dù đang nổi giận đùng đùng mà vẫn ăn được hai bát cơm.

Ăn trưa xong, Bạch Nhược Hy đi ra ban công phơi nắng, giảm bớt tâm trạng buồn bực của mình.

Sau khi bình tĩnh lại, cô đi vào phòng bếp.

Kiều Huyền Thạc đang đứng trước bồn rửa bát, bóng lưng to lớn dày rộng. Cô thở dài một tiếng, cẩn thận đi đến.

Cô dang hai tay ra, đứng sau lưng từ từ đưa tay về phía trước ôm lấy eo Kiều Huyền Thạc.

Kiều Huyền Thạc ngẩn ra, lưng cứng đờ, không khỏi khẽ cười trêu, mím môi không lên tiếng, cũng không nhúc nhích mà cảm nhận cơ thể mềm mại sau lưng mình.

Bạch Nhược Hy dụi mặt vào lưng anh, nói nhỏ: “Anh ba, anh đừng đối xử tốt với Doãn Nhụy như vậy, cũng đừng tiếp xúc với cô †a quá nhiều được không?”

“Em ghen à?”

Bạch Nhược Hy phiền lòng thở dài, dụi dụi mặt vào lưng anh, lẩm bẩm: “Em không muốn anh tiếp xúc với cô ta. Anh biết rõ cô ta là loại người gì, sao anh vẫn đối xử với cô ta tốt thế?

Vừa tham dự yến hội với cô ta, dắt tay cô ta, anh còn…”

Nói đến đây Bạch Nhược Hy buồn đau khó chịu lắm, mùi chua loét tràn đầy trong lòng cô, mũi cô cũng chua đến mức suýt bật khóc. Cứ nghĩ đến chuyện người đàn ông mà cô yêu nhất đối xử tốt với một người phụ nữ khác, trong lòng cô thật sự rất hụt hãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.