Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 281: Chương 281: Nhược Hy biết ghen






Nghe giọng điệu chua ngoa của cô, Kiều Huyền Thạc nhanh chóng rửa sạch bọt trên tay, dùng khăn sạch lau tay, nhẹ nhàng mở hai tay ra, xoay người, tựa lưng vào thành bồn, hai tay ôm Bạch Nhược Hy. Cúi đầu nhìn chằm chăm vào mắt cô.

*Thì ra em cũng là một lọ dấm chua”

Bạch Nhược Hy cũng không phủ nhận, giọng điệu đe dọa nói: “Nếu lần sau anh còn có quan hệ thân thiết với Doãn Nhụy, vậy thì em sẽ tìm đến anh trai của cô ấy”

“Em đang uy hiếp anh”

“Vậy thì em có thể làm gì khác?” Bạch Nhược Hy nhìn anh một cách đau khổ, cảm thấy rất lo lắng.



Chỉ là một cái hôn môi, anh liền rời khỏi môi cô, sợ bản thân nhịn không được lâu sẽ kích động, không dám tiến vào thân mật sâu hơn.

Bạch Nhược Hy vừa nhắm mắt lại, nụ hôn đã biến mất, cảm giác mất mác liền khép lại môi, không nói lời nào, cô hạ tay xuống, chậm rãi cúi đầu lẩm bẩm: “Em về phòng nghỉ ngơi.”

“Được rồi” Kiều Huyền Thạc nhìn cô rời khỏi phòng bếp, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, trong lòng không khỏi bực bội.

Con đường phía trước vẫn còn dài, còn rất nhiều khó khăn phải đối mặt, anh không muốn Bạch Nhược Hy phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào.

Anh chỉ muốn giảm thiểu tổn thương lúc này.

Buổi chiều.

Kiều Huyền Thạc đưa A Lương đến cục pháp y.



“Tuy nhiên, trên bàn đá của đình nghỉ, chúng tôi tìm thấy một thành phần chất lỏng khô. Không rõ nó có liên quan đến vụ án này hay không.”

“Chất lỏng gì?”

Bác sĩ pháp y hạ giọng nói, “Đó là dịch âm của nữ giới…. trên phiến đá đã khô lại, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy hẳn là tại đêm hôm đó rơi xuống”

Khuôn mặt của Kiều Huyền Thạc đột nhiên trầm xuống, một tia sáng lạnh lùng xẹt qua đôi mắt khó lường của anh, anh quay người rời đi mà không nói một lời.

A Lương vội vàng theo kịp.

Bác sĩ pháp y phủ một tấm vải lên xác chết và đi theo ra ngoài.

Kiều Huyền Thạc không quay lại nhà họ Kiều, mà là lái xe trực tiếp đến khu vực quân sự. Anh đến thẳng nhà tù khu quân sự vào phòng giam của ông nội anh.

Ông cụ đang ung dung uống trà, trên tay cầm một cuốn sách sức khỏe, đeo kính đọc sách một cách cẩn thận, nghe tiếng mở cửa liền đặt sách xuống, ngẩng đầu lên nhìn.

*Thì ra là Huyền Thạc, đến gặp ông nội à”

Kiều Huyền Thạc bước đến gần ông, nhìn ông chằm chằm trong vài giây rồi nhàn nhạt nói: “Dì Thu đã bị giết”“

Ông cụ cau mày, dừng một chút rồi hỏi: “Dì Thu nào?”

“Quản gia Nam Uyển”

Ông cụ chợt tỉnh ngộ nói: “Ồ, cô ta bị giết?

Việc cô ta bị giết thì liên quan gì đến ông?”

“Ông nội, Lư quản gia là bị ai giết?”

Ông cụ cầm sách lên, giễu cợt hỏi: “Tôi còn muốn hỏi cậu đây bây giờ cậu lại chạy qua hỏi ngược lại tôi?”

Liễu phó quan là do ai giết?”

Ông cụ lại im lặng, đôi mắt sắc ảm đạm như xám, không nói lời nào.

“Liễu phó quan, Lư quản gia, còn có dì Thu đều không phải do ông giết, vậy đến cùng là ai? Người ông đang bảo vệ là ai?”

“Ông không biết ý của cháu là gì” Ông cụ thở ra một hơi, từ từ rũ mắt xuống, dụi lông mày, lẩm bẩm nói: “Ông già rồi, trí nhớ kém, không sống được mấy ngày. “

Kiều Huyền Thạc tức giận hai tay chống mạnh xuống bàn, cúi người đối mặt với ông cụ, nói: “Chị dâu đến cùng có thân phận gì?”

Ông cụ đột nhiên sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía anh.

Khi nhìn thấy được vẻ mặt hoảng hốt của ông cụ, Kiều Huyền Thạc thừa thắng xông lên ép hỏi: “Dì Thu bị người dùng đá đánh chết đêm hôm qua, địa điểm là bên ngoài hoa viên, khoảng cách vụ án phát sinh địa điểm vị trí không xa có một đình nghỉ, đình nghỉ trên bàn đá có dấu vết phụ nữa ân ái lưu lại”

“…* Ông cụ sắc mặt càng ngày càng xấu.

Kiều Huyền Thạc chế giễu, nhàn nhạt nói: “Cách đây không lâu, cháu phát hiện chị dâu ngoại tình với người đàn ông khác. Vì nghĩ đến hạnh phúc của gia đình anh hai nên cháu lựa chọn im lặng, nhưng cháu không ngờ chị ấy vậy mà đêm qua lại tiếp tục ngoại tình. Và giết cả dì Thu”

Ông cụ bình tĩnh nói: “Cháu nên nói chuyện này với cảnh sát, người giải quyết những việc này thay vì hỏi ông”

*Trong nhà một mực có người cùng chị ấy nội ứng ngoại hợp, thông đồng làm bậy, cháu chỉ muốn biết ngoài chị dâu ra, còn có người khác không?”

Ông cụ im lặng.

Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt lạnh lùng nhìn ông cụ một hồi nói: “Giam giữ mẹ của cháu 24 năm, đánh cắp chuỗi Phật châu, giao dịch với Tổ chức Đại bàng. Ông còn giấu giếm cháu điều gì nữa?”

Ông cụ thở dài một hơi thật lâu nói: “Huyền Thạc, cháu đừng hỏi nữa, ông sẽ không nói thêm lời nào. Bất kể cháu làm gì hay muốn nói gì, ông cũng sẽ không quan tâm đến chuyện bên ngoài.”

Kiều Huyền Thạc ủ rũ, anh rõ ràng đã cách sự thật một bước, nhưng anh không thể xuyên thủng màng xám mờ nhạt này.

Anh đứng thẳng người, bình tĩnh đi tới bên cạnh ông cụ, trầm mặc nhìn ông, bất ngờ hỏi: “Cùng chị dâu yêu đương vụng trộm có phải là chú hai hay không?”

Ông cụ cau mày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kiều Huyền Thạc, khó hiểu hỏi: “Cháu điều tra án riết bị thần kinh à. Làm sao chị dâu của cháu lại ngoại tình với chú hai của cháu được?”

Huyền Thạc không nhìn ra bất kỳ sai sót nào trong biểu hiện của ông cụ lúc này, ông có vẻ rất ngạc nhiên và không thể tin được.

“Ông nội, ông cứ việc kín tiếng, cháu cũng sẽ điều tra ra”

Sau khi nói xong, Kiều Huyền Thạc phần nộ xoay người bước ra khỏi nhà giam, đứng ở ngoài cửa, đột ngột dừng lại, sau khi suy nghĩ ái gì đó, lại quay lưng về phía ông cụ nói: “cháu rất thất vọng về ông. Chuyện này. là lần cuối cùng cháu đến gặp ông. Nếu muốn thú nhận mọi chuyện với cháu chỉ cần thông báo cho bảo vệ. “

Dứt lời, Kiều Huyền Thạc bỏ đi mà không ngoái đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.