Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 164: Chương 164




Hội đường Tịch.

Bộ Tư lệnh Tối cao Lực lượng đặc

biệt, văn phòng của Kiều Tướng

quân.

Một số điều tra viên vây quanh bàn

hội nghị.

Kiều Huyền Thạc cau mày nhìn bản

báo cáo, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt

nặng nề, khí chất lạnh lẽo bao trùm

toàn bộ văn phòng.

Một sĩ quan cấp dưới kính cẩn nói:

“Các đường đi xung quanh biệt phủ

Kiều gia đã điều tra rõ ràng, không

có chiếc xe khả nghi nào ra vào. Số

lượng lớn vũ khí như vậy không thể

âm thầm biến mất. Nếu được vận

chuyển đến nhà họ Kiều, nhất định

phải có một chiếc xe tải lớn đi vào,

nhưng kết quả điều tra cho thấy

không có phương tiện lạ nào được

phép ra vào ngoại trừ xe của nhà họ

Kiều.”

A Lương cũng thận trọng nói: “Đã

huy động rất nhiều lượng lực quân

đội và cảnh sát, vẫn không tìm ra

được tung tích của sĩ quan phụ tá

Liễu, hơn nữa tờ tiền lấy từ nhà bà

nội của sĩ quan phụ tá Liễu, theo số

seri, cũng điều tra ra được là từ

ngân hàng nào xuất ra. Camera an

ninh cho thấy, đích thực là sĩ quan

phụ tá Liễu tự mình đi lấy tiên, lân

theo dấu vết, tiên là do một tài

khoản thần bí ở nước ngoài chuyển

cho sĩ quan phụ tá Liễu, hiện vẫn

trong quá trình điều tra.”

Kiều Huyên Thạc từ từ nhắm mắt

lại, nhíu mày và hít một hơi dài, có

2 ^ 2+

ve mệt mỏi.

Mọi người nín thở, yên lặng nhìn

anh.

Không có bất kỳ manh mối nào,

cũng không có chút tiến triển nào,

bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy kiệt quệ

cả sức lực và tinh thần.

Đột nhiên, Kiều Huyền Thạc mở

mắt, ánh mắt sắc bén quét qua nhìn

mọi người, lạnh nhạt hỏi: “Phía sau

nhà họ Kiều là một ngọn núi lớn,

điều tra tình hình phía sau ngọn núi.

“Phía sau không có camera. A

Lương lập tức trả lời.

“Lập tức cử người đi điều tra tình

hình phía sau ngọn núi, xem có

đường mòn hay đường hầm nào

không, bắt đầu từ hôm nay, cử

người ẩn nấp ở ngọn núi sau nhà họ

Kiều 24/24, có động tĩnh gì lập tức

báo cáo.”

“Vâng.” A Lương lập tức trả lời.

Trong đó có một sĩ quan không khỏi

thắc mắc: “Kiều Tướng quân, đó là

nhà của anh, bên trong đều là người

nhà của anh, sao anh lại nghi ngờ

bọn họ?”

Kiều Huyên Thạc chậm rãi nhìn sĩ

quan đó, khóe miệng hơi nhếch lên,

lộ ra nụ cười ma mị, hỏi: “Lễ nào

người nhà của Kiều Huyền Thạc tôi

thì đảm bảo sẽ không phạm tội.”

“.” Đối phương cười lúng túng,

không thể tiếp lời.

Kiều Huyên Thạc đóng tập tài liệu

lại, khuôn mặt lạnh lùng dựa vào

lưng ghế, đôi mắt lạnh lẽo rũ xuống,

giọng điệu rất nghiêm nghị, nói từng

chữ: “Tiếp tục tìm Liễu Trung, sống

phải thấy người, chết phải thấy xác,

bắt buộc trong tháng này phải tìm

thấy tung tích của vũ khí, và còn…”

Anh chưa kịp nói xong, điện thoại di

động để bàn đột nhiên rung lên, anh

dừng lại không nói, liếc nhìn màn

hình, là Doãn Nhụy.

Kiều Huyền Thạc phớt lờ cuộc gọi,

tiếp tục giao nhiệm vụ.

Cuộc họp đang diễn ra.

Điện thoại của Doãn Nhụy liên tục

gọi đến.

Nửa tiếng sau.

Cuộc họp kết thúc.

Tất cả mọi người rời khỏi văn

phòng, anh nhấc điện thoại lên, cau

mày nhìn màn hình.

Năm cuộc gọi nhỡ.

Khi anh đang phân vân thì cuộc gọi

lại đến.

Chuông đang vang lên, anh cau mày

nhìn người gọi đến, sao Doãn Nhụy

lại gấp gáp tìm anh như vậy, có

chuyện gì sao?

Kiều Huyên Thạc bước đến phía

tấm kính, một tay đút túi nhìn phong

cảnh thành phố từ ngoài cửa kính,

ngón tay mảnh khảnh lướt qua màn

hình, đưa điện thoại lên tai.

Anh lãnh đạm nói: “Tìm tôi có

chuyện gì?”

Điện thoại truyên đến giọng nói gấp

gáp lo lắng của Doãn Nhụy: “Huyên

Thạc, anh và Nhược Hy sao vậy?”

Câu hỏi này khiến Kiều Huyền Thạc

chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, mặt

tối sầm lại: “Chúng tôi rất tốt.”

“Rất tốt ư? Có phải anh lừa em, đã

như thế này rôi còn nói rất tốt?”

Giọng nói lo lắng của Doãn Nhụy có

vẻ rất khẩn trương, vừa căng thẳng

vừa quan tâm: “Hôn nhân của anh

có phải xảy ra chuyện gì không?”

“Tại sao lại hỏi như thế?” Kiều

Huyền Thạc bị câu hỏi của cô ta

làm cho mơ mơ hồ hô.

“Sáng nay Nhược Hy đến nhà tìm

anh em, em nghe anh em nói, Bạch

Nhược Hy đến tìm anh ấy để bàn

chuyện hôn sự.’

“..” Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc

phút chốc tối sâm lại, không nói lời

nào.

“Huyền Thạc, em cũng không biết

có đúng không, em chỉ nghe lời anh

em nói thôi.” Khi Doãn Nhụy vẫn

chưa nói, đổ tội sang cho anh trai

mình trước, cô ta không chút kiêng

ky gì mà “quan tâm nói: “Anh ấy

muốn Bạch Nhược Hy rời xa anh,

Bạch Nhược Hy đồng ý rồi, nhưng

Bạch Nhược Hy yêu cầu anh em, cô

ấy có thể rời xa anh, nhưng yêu cầu

anh em cưới cô ấy.”

Doãn Nhụy không khỏi thở dài ngao

ngán: “Haiz, nhưng Nhược Hy cũng

không có làm gì sai, đời này cô ấy

đã chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc

sống, người nhà hai bên đều không

muốn nhìn thấy cô ấy, từ nhỏ đến

giờ, dường như đều phải chịu thiệt

thòi đau khổ, ăn nhờ ở đậu, nảy sinh

tâm lý ỷ lại vào của cải cũng là điều

dễ hiểu, dù sao thì toàn bộ số cổ

phần của Huyền Thạc anh cũng đã

chuyển hết cho anh Hai anh rồi, anh

liêm khiết không tham lam tiền tài,

nếu cô ấy có suy nghĩ như vậy anh

cũng đừng trách cô ấy.”

“Huyền Thạc, có điêu anh yên tâm,

anh em rất ghét Nhược Hy, mặc dù

anh em muốn chia rẽ hai người,

nhưng nếu bảo anh ấy lấy Nhược

Hy, anh ấy không đồng ý đâu. Bây

giờ anh ấy cũng đang cân nhắc, sau

khi em biết chuyện này, em liền báo

cho anh luôn. Mặc dù em cũng rất

thích anh, nhưng em không muốn

hủy hoại hạnh phúc của anh trai để

đổi lấy hạnh phúc của mình”

“Huyền Thạc, anh còn nghe không?

Anh hiểu ý em không?”

Doãn Nhụy vẫn cứ nói, còn Kiều

Huyền Thạc vẫn trâm mặc im lặng.

“Có phải anh không tin lời em nói?”

Doãn Nhụy vội vàng nói: “Anh trai

em không cần phải nói dối em,

Huyền Thạc, em nghĩ những điều

anh em nói là sự thật, hoặc anh có

thể quan sát Nhược Hy một chút, có

phải bây giờ cô ấy ghét bỏ anh rồi

không, có phải muốn tìm người đàn

ông tốt hơn không, liệu có muốn

cuộc sống càng giàu sang phú quý

không? “

“Tút tút tút…’

Doãn Nhuy sửng sốt, cầm điện

thoại lên nhìn màn hình, hóa ra là bị

ngắt.

Mặc dù Kiều Huyền Thạc không nói,

nhưng cô ta biết phản ứng này của

anh rõ ràng là đã rất tức giận.

Cô ta đặt điện thoại xuống, nheo

mắt nhìn về phía trước, lộ ra vẻ

khinh bỉ ma quái.

Phản ứng của Kiều Huyền Thạc

không thể tốt hơn, cô ta cảm thấy

đấy là một dấu hiệu tốt.

Doãn Nhụy không hề sợ hãi.

Cho dù chuyện này bị bại lộ, thì sao

chứ, dẫu sao những lời cô ta nói đã

đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu

anh trai mình rồi.

Tâm trạng Doãn Nhụy rất tốt, lập

tức đứng lên ngâm nga hát, câm

điện thoại di động đi lên câu thang,

lúc đứng dậy quay người lại, tình cờ

nhìn thấy Doãn Đạo đang đứng

cách đó không xa.

Đột nhiên, Doãn Nhụy tái mặt chột

dạ, căng thẳng đến mức lắp bắp:

“Anh anh… anh sao, sao anh lại ở

đây?”

Doãn Đạo không khỏi nhướng mày,

cười khẩy, hỏi lại: “Vừa rồi nói với

Kiều Huyên Thạc những gì?”

“Em xin lỗi, anh, em chỉ cảm thấy…

cái đó, em…” Doãn Nhụy bắt đầu lắp

bắp, hình tượng của cô ta trong mắt

anh trai luôn là hoàn mỹ.

Hoàn mỹ đến mức không có khiếm

khuyết.

Nhưng, lần này, cô ta hoảng sợ rồi,

cô ta không thể giải thích rõ ràng,

còn khiến anh trai cảm thấy nhân

phẩm của mình có vấn đề.

Doãn Đạo chậm rãi đi tới phòng

khách, nhẹ giọng nói: “Được rồi,

đừng giải thích, anh hiểu ý của em,

tuy rằng có chút bỉ ổi, nhưng vẫn là

cách có thể thử xem thế nào.”

Cuối cùng Doãn Nhụy cũng thở

phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Doãn

Đạo, trên môi nở nụ cười.

Doãn Đạo đi tới sô pha trong phòng

khách, ngồi vắt chéo chân, một tay

dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại

trâm mặc.

Sắc mặt khó coi vô cùng.

Đối với Doãn Nhụy, anh ta không

còn cười như trước đây, ánh mắt

cũng không còn dịu dàng, chìm vào

trâm tư suy nghĩ.

*****************

Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra

siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này

làm cho sững sờ tại chỗ, mới một

lần, sao lại có thai?

Bây giờ phải làm sao đây?

cho Phó Thắng Nam biết,

không ly hôn ư? Không đâu

Dằn nỗi phiền muộn trong lòng

xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu

âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi

bệnh viện.

Bên ngoài tòa nhà bệnh viện,

trong chiếc xe Maybach màu đen,

cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên

ngoài có thể mơ hồ trông thấy

gương mặt tuấn tú lạnh lùng của

người đàn ông trên ghế lái.

Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu

không ít ánh mắt của người

tới Phó Thắng Nam, nhiều năm

như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi,

mặc kệ ánh mắt của người đi

đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ.

Người đàn ông vốn đang nhắm

mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh

chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà

trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?”

“Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp

đồng đã ký với bệnh viện cho Phó

Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện

trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.”

“Cô sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ

quá trình của vụ án này.” Từ trước

đến nay Phó Thắng Nam luôn ít lời,

không nhận hợp đồng, chỉ lãnh đạm

thông báo một câu rồi khởi động xe.

Tôi gật đầu, không nói nhiều.

Trầm mặc một lúc lâu, ngoại trừ

vâng lời và làm việc, hình như tôi

không biết những chuyện khác.

chạy về hướng trung tâm

hay trở về biệt thự

hoặc đi đâu? Mặc dù trong lòng

nghi hoặc nhưng từ trước đến nay

tôi chưa từng chủ động tra hỏi

chuyện của anh, vì vậy dứt khoát im lặng.

Nhớ tới giấy kiểm tra siêu âm B,

trong lúc nhất thời tôi không biết

nên mở lời với anh thế nào, liếc thấy

đôi mắt anh nhìn về phía trước, ánh

mắt sắc bén, vẫn lạnh lùng như từ

trước đến giờ.

“Phó Thắng Nam” Tôi lên tiếng,

tay nắm túi xách đã hơi ẩm ư:

cảm xúc dư thừa.

Anh luôn luôn đối xử với tôi như

thế, qua thời gian dài, tôi cũng bình

thường trở lại, dằn xuống thấp thỏm

trong lòng, tôi hít vào một hơi, nói:

“Em…” Mang thai rồi.

Nhiều nhất chỉ bốn chữ, nhưng

lúc này chuông điện thoại của Phó

Thăng Nam lại vang lên, câu này bị

tôi gượng nuốt trở lại.

“Hạnh Nguyên, có chuyện gì

Có vài người, sự dịu dàng của …

Nam đều dành cho Lâm Hạnh

Nguyên, nghe anh nói chuyện với

Lâm Hạnh Nguyên là biết.

Không biết bên kia Lâm Hạnh

Nguyên nói gì, đột nhiên Phó Thắng

Nam nhấn phanh, trấn an người

trong điện thoại: “Được, anh sẽ qua

ngay, em đừng chạy lung tung.”

Cúp điện thoại, anh khôi phục

gương mặt lạnh lùng nghiêm túc,

về phía tôi nói: “Xuống xe”

tôi gật đầu, nuốt tất cả những lời

định nói vào bụng, mở cửa bước

xuống xe.

Hôn nhân của tôi và Phó Thắng

Nam là ngoài ý muốn, cũng là số

phận sắp đặt, nhưng không liên

quan tới tình yêu, người trong lòng

của Phó Thắng Nam là Lâm Hạnh

Nguyên, sự hiện hữu của tôi chỉ là

vật trang trí, hay nói cách khác là

chướng ngại vật.

Thăm trước ông cụ Phó trước

không tình nguyện

nhưng ngại ông cụ, cuối cùng vẫn

lấy tôi. Hai năm qua có ông cụ, Phó

Thắng Nam chỉ xem tôi như không

†ồn tại, bây giờ ông cụ đã qua đời,

anh lập tức vội vàng tìm luật sư viết

đơn ly hôn, chỉ chờ tôi ký tên.

Khi tôi trở lại biệt thự thì trời đã

tối, ngôi nhà lớn như vậy vắng vẻ

như nhà hoang, có lẽ do mang thai

nên tôi không muốn ăn, trực tiếp trở

Phó Thắng Nam về rồi à?

Không phải anh đi cùng Lâm

Hạnh Nguyên ư?

Trong khi chờ đợi truyện update, team truyện giới thiệu đến các bạn một truyện hay nhé

Các bạn đang đọc chương 1 truyện Tổng tài phu nhân có thai rồi

**************************

Mộc Tương Tương mơ màng ngồi trước gương trang điểm, cô đang đợi chuyên viên vào trang điểm cho mình. Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Tiêu Sở Hà lo lắng bước vào. Bà ta nhìn thấy Mộc Tương Tương đầu tóc rối bù, trên người vẫn còn đang mặc chiếc áo khoác bông dài màu xám thì khuôn mặt tràn đầy vẻ trách móc: “Nhà họ Mộ đến rồi, sao con còn chưa thay quần áo?”. Mộ Tương Tương đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi, cô cúi xuống, khuôn mặt tỏ vẻ đăm chiêu: “Mẹ, mẹ thật sự muốn con kết hôn với chồng chưa cưới của chị gái sao?”. Tiêu Sở Hà nghĩ Mộc Tương Tương hối hận rồi, thế nên khuôn mặt bà ta tái đi vì lo lắng. Người nhà họ Mộ đang đợi ở bên ngoài, chỉ cần một sai sót cũng có thể hủy hoại toàn bộ nhà họ Mộc! Bà ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Mộ Tương Tương: “Tương Tương, mẹ cầu xin con đấy, chị gái con xứng đáng được thứ tốt hơn, con hãy giúp chị con đi!” Đôi mắt trống rỗng của Mộ Tương Tương dần trở nên lạnh lẽo, dù Tiêu Sở Hà là mẹ ruột của cô, nhưng bà ta lại dành tất cả tình yêu thương cho con gái của người vợ cũ đã khuất của cha cô. Thế nên khi Sở Tiêu Hà biết chồng chưa cưới của chị gái cô vừa xấu vừa vô nhân tính, thì bà ta lập tức bảo Mộc Tương Tương kết hôn thay chị gái. Âm thanh thúc giục của người làm vang lên ngoài cửa: “Bà chủ, cô ba, người nhà họ Mộ lên lầu rồi”. Mộc Tương Tương không đưa tay ra đỡ Tiêu Sở Hà, cô lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, con đi đây”. Lần này lòng cô thật sự đã chết lặng rồi. Cô vừa mở cửa ra đã thấy một nhóm vệ sĩ nổi bật đứng bên ngoài, đây là những người được nhà họ Mộ cử đi đón cô. Không có đám cưới cũng không có chú rể. Hôm nay cô phải gả cho người ta rồi. “Đi thôi”, cô đi xuống lầu trước. Nhà họ Mộ là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố Hộ Dương, và người thừa kế duy nhất của gia tộc này chính là Mộ Đình Hy, nhưng sau khi bị bắt cóc hơn mười năm trước thì khuôn mặt anh ta đã bị biến dạng, tính cách cũng vô cùng ác liệt. Kể từ đó Mộ Đình Hy không xuất hiện trước mặt người khác nữa. Người ta đồn rằng anh ta là kẻ độc ác, xấu xa và vô cùng khủng khiếp, mọi cô gái sau khi bước chân vào phòng anh ta thì đều không thể sống sót. Nhưng lòng cô cũng đã chết, cho dù Mộ Đình Hy là ác quỷ thì cô cũng không quan tâm. … Khi cô đến biệt thự của Mộ Đình Hy thì đám vệ sĩ dẫn cô vào phòng, sau đó tất cả đều rời đi. Mãi cho đến khi bầu trời bên ngoài cửa sổ tối dần thì cánh cửa mới bị đẩy ra. Mộc Tương Tương quay đầu lại, cô ấy thấy một người đàn ông cao lớn từ cửa bước vào. Anh ta đóng cửa bằng tay trái rồi bật đèn trong phòng lên. Đèn đột nhiên sáng lên khiến Mộc Tương không thích ứng kịp, cô đưa tay lên chặn ánh sáng, sau đó thì ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt. Cô vừa nhìn thoáng qua thì lập tức sững sờ. Không phải vì người đàn ông này quá xấu xí, mà là vì anh ta quá đẹp trai. Bộ vest tối màu ôm lấy cơ thể cứng cáp thẳng tắp của anh, đôi chân dài của anh nhanh chóng bước đến bên cô. Đường nét trên khuôn mặt anh ta góc cạnh và vô cùng hoàn mỹ, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo. Anh ta rất đẹp trai, nhưng vẻ đẹp đó lại mang đến cho người ta cảm giác áp bức. Mộ Đình Hy đánh giá khuôn mặt Mộc Tương Tương trong vài giây, anh hơi nhíu mày: “Thật xấu xí”. Giọng điệu anh vô cùng bình tĩnh, không thể phân biệt được cảm xúc trong đó. Mộc Tương Tương tỉnh táo lại, cô không quan tâm lắm đến việc anh ta nói cô xấu, cô cảnh giác nhìn anh ta rồi nói: “Anh là ai?”. Ánh mắt đen thẳm của anh ta hiện lên vẻ sắc bén, anh ta trầm giọng nói: “Cô không biết cô gả cho ai sao?”. Khi anh ta đến gần hơn thì hơi thở lạnh thấu xương xộc tới khiến Mộc Tương Tương rùng mình. Khí thế mạnh mẽ đè ép lên cô, nhưng cô vẫn đứng thẳng lưng: “Đương nhiên tôi biết người mà tôi cưới là Mộc Đình Hy rồi!”. Khi Mộc Đình Hy nghe thấy lời đó thì vẻ sắc bén trong mắt anh ta dần dần biến mất, sau đó trong mắt anh ta hiện lên vẻ hiểu rõ, xem ra cô nàng này cũng tin vào lời đồn. Kết hôn với một người đàn ông “xấu xa vô nhân tính” mà cô ấy vẫn bình tĩnh như thế, điều này khiến anh ta cảm thấy hứng thú. Anh ta cong môi cười sau đó mở miệng nói: “Hóa ra là chị dâu. Tôi là Mộ Gia Thần, em họ của Mộ Đình Hy. Tôi đoán cô cũng không muốn ở bên cạnh một kẻ vô dụng đâu nhỉ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.