Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 165: Chương 165: Vô cớ làm loạn




Chập tối.

Hoàng hôn buông xuống.

Những người trong văn phòng tòa

án đã tan sở từ sớm, Bạch Nhược

Hy đang cầm gương soi má mình,

dấu tay trên má đã biến mất, nhưng

vẫn cảm thấy có chút đỏ sưng, mặc

dù không rõ lắm, nhưng cô sợ bị

Kiều Huyên Thạc biết.

Cô xõa tóc, dùng tay làm xù tóc để

che bớt bên má.

Lần trước khi Kiều Huyền Thạc rút

súng về phía Doãn Đạo, cô rất sợ

anh sẽ bắn thật.

Theo quan niệm của cô, khẩu súng

của Kiều Huyền Thạc sẽ chỉ nhằm

vào kẻ xâm lược hoặc kẻ thù nước

khác, không nhằm vào người trong

nước, không nhằm vào đồng bào.

Ngay cả khi đối phương là tên tội lỗi

tày trời, nhưng cũng nên bị tòa án

kết tội, cô không muốn Kiều Huyên

Thạc vì cô mà làm những điều này.

Có tiếng gõ cửa.

Bạch Nhược Hy lập tức đặt gương

xuống, quay đầu nhìn ra cửa.

Cửa đã được mở ra, Kiều Huyền

Thạc bước vào, đứng ở cửa, gõ cửa

theo kiểu rất quý ông.

Thấy Kiều Huyền Thạc tới đón mình,

cô vui vẻ đứng lên, nở nụ cười dịu

dàng, khẽ nói: “Anh Ba, anh đến rồi.”

Kiều Huyền Thạc đáp lại một tiếng,

sắc mặt lạnh lùng, điềm đạm,

nhưng không có quá nhiều cảm xúc

dao động, anh lãnh đạm bước vào. Bạch Nhược Hy cầm túi xách thu

dọn đồ đạc, tắt máy tính, đẩy ghế

rồi đi vê phía Kiêu Huyền Thạc.

Khoảnh khắc nghiêm túc nhìn anh

lúc đó, cô không khỏi ngập ngừng,

cau mày nhìn chằm chằm khuôn

mặt tuấn tú của anh ta, phát hiện

sắc mặt của Kiều Huyền Thạc

không được tốt lắm.

Lại gần, cô ngẩng đầu: “Anh Ba, anh

sao vậy? Khó chịu trong người

sao?”

Kiêu Huyền Thạc chậm rãi nắm lấy

tay cô, nhỏ giọng nói: “Không,

chúng ta về đi.”

“Ừm, được”

Kiều Huyên Thạc nắm tay cô rời đi.

Trên đường đi, người đàn ông tỏ ra

rất bình tĩnh, cũng không nói

chuyện, trâm mặc như một vũng

nước đọng.

Khi chiếc xe đang chạy trên đại lộ

nhộn nhịp, Bạch Nhược Hy lén nhìn

anh vài lần, chậm rãi nói: “Anh Ba,

anh có tâm sự gì phải không?”

Kiều Huyền Thạc nghiêm túc lái xe,

lạnh lùng nhìn con đường phía

trước, ngữ khí trâm xuống hỏi:

“Hôm nay đã đi đâu?”

“Em đi làm.” Bạch Nhược Hy chột

dạ dùng ngón tay chải lại tóc, quay

mặt ra ngoài cửa sổ xe: “Sao anh lại

hỏi vậy?”

“Đi gặp Doãn Đạo rôi?”

“… Bạch Nhược Hy sững người,

ngập ngừng, trong lòng không khỏi

có chút chấn động.

Sao Kiều Huyền Thạc lại biết?

Tâm trạng của người đàn ông này

không tốt lắm, anh vẫn chưa phát

hiện trên mặt cô có chút khang

khác do bị đánh, anh…

Trâm mặc một lúc, Bạch Nhược Hy

nhanh chóng nghĩ ra, người đàn ông

này sắc mặt khó coi như vậy, chẳng

lẽ đang nghi ngờ cô điều gì đó sao?

Hẳn là Doãn Nhụy đã nói gì đó với

anh, nếu không anh sẽ không biết,

cũng không xị mặt ra như bây giờ.

Trong xe vô cùng yên lặng, không

khí trở nên ngột ngạt, tâm trạng

Bạch Nhược Hy cũng chùng xuống,

quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng

của anh: “Anh Ba, Doãn Nhụy gọi

điện cho anh rồi?”

“Ừ” Kiều Huyền Thạc lãnh đạm mở

lời.

Bạch Nhược Hy cười khổ, mặc dù

cô không biết đã nói gì với anh,

nhưng với cách làm người của Doãn

Nhụy, chắc chắn sẽ đem câu

chuyện xào nấu một lượt, không

khiến cô không được sống yên ổn,

Doãn Nhụy chắc chắc sẽ không dễ

dàng từ bỏ.

“Anh tin những gì cô ta nói rồi?”

Giọng điệu của Bạch Nhược Hy

thêm vài phần lạnh nhạt.

Kiều Huyên Thạc nghi ngờ: “Em

không hỏi xem Doãn Nhụy đã nói gì

với anh sao?”

“Không cần hỏi, chắc chắn không

có chuyện gì tốt.”

Kiều Huyền Thạc bật ra một tiếng

cười nhạt, nhìn như thoải mái,

nhưng lại có chút bất lực.

Không biết người đàn ông này đang

nghĩ gì, vừa nghĩ đến chuyện anh tin

Doãn Nhụy rồi, trái tim cô đau như

bị kim châm, cô không muốn biết

Doãn Nhụy đã nói gì với Kiều Huyền

Thạc, cô chỉ quan tâm đến thái độ

của anh lúc này.

cũng có thể đoán ra đáp án.

Lòng Bạch Nhược Hy nguội lạnh

nửa phần, hừ lạnh một tiếng, nặn ra

một nụ cười chua xót, hỏi lại:

“Không phải anh nói không tin

những gì Doãn Nhụy nói sao? Miệng

nói một đẳng, lòng lại nghĩ một

nẻo.”

“Cùng Doãn Đạo nói chuyện gì?”

Kiều Huyên Thạc gặng hỏi.

Anh muốn nghe câu trả lời từ chỗ

Bạch Nhược Hy, chỉ cần nghe được,

anh sẽ tin cô.

Giờ phút này, tâm tình của anh quả

thực bị ảnh hưởng bởi lời nói của

Doãn Nhụy, nhưng điều này không

có nghĩa là anh tin những gì Doãn

Nhụy nói, anh cũng hoàn toàn tin

tưởng Bạch Nhược Hy.

Vì vậy, anh cần cô thẳng thắn, anh

bên ngoài kiên cường, nhưng đối

với tình yêu này, anh thiếu tự tin,

thiếu cảm giác an toàn.

Yêu quá sâu đậm, sẽ trở nên nhạy

cảm.

Anh chỉ cần nghe cô giải thích.

Bạch Nhược Hy giận dữ quay mặt ra

ngoài cửa sổ xe, nhìn quang cảnh

đường phố về đêm, đèn đường đã

sáng, cả đại lộ náo nhiệt đầy người.

“Em đoán, Doãn Nhụy có lẽ nói với

anh, em cùng anh cô ta nói

chuyện?”

“Nói rồi.”

“Vậy thì anh vẫn hỏi em làm gì?”

Nghĩ đến trong tim người đàn ông

này vẫn còn dành chỗ cho Doãn

Nhụy, càng nghĩ càng ấm ức, khó

chịu, tâm trạng cáu kỉnh không thể

giải thích được.

“Anh không tin đây là sự thật, em

nói anh biết, tại sao em lại đi gặp

anh ta?”

Bạch Nhược Hy cắn môi dưới, phẫn

nộ hỏi lại: “Nếu như anh đã không

tin, sao còn đến hỏi em?”

Kiều Huyền Thạc hít một hơi thật

sâu, lồng ngực nghẹn ứ đến khó

chịu.

Anh chợt đánh tay lái tấp xe vào lề

đường.

Phanh đột ngột, Bạch Nhược Hy

nghiêng về phía trước theo quán

tính, bị dây an toàn kéo lại, cô kinh

ngạc nhìn Kiều Huyền Thạc.

Khuôn mặt của người đàn ông ngày

càng trở nên khó coi.

Trâm lạnh kinh khủng.

Lễ nào là cô sai ư?

Cô không sai, sai là người đàn ông

này để những lời Doãn Nhụy nói vào

lòng, lúc này lại bán tín bán nghi cô.

Bạch Nhược Hy nhẫn nhịn hỏi:

“Doãn Nhụy còn nói gì với anh

nữa?”

Giọng nói lãnh đạm của người đàn

ông vang lên: “Em bàn chuyện hôn

nhân đại sự với Doãn Đạo?”

Bạch Nhược Hy cười khổ, tháo dây

an toàn, cầm túi xách của chính

mình lên, gắn giọng nói từng chữ

từng chữ với Kiều Huyền Thạc:

“Xem ra không chỉ có như vậy, có lẽ

còn không đáng tin hơn nữa đúng

không? Anh không tin em, em có

nói thêm bao nhiêu lần nữa anh

cũng sẽ hoài nghi, nếu như anh tin

em, sẽ không mảy may để bụng lời

Doãn Nhụy nói, thậm chí cảnh cáo

cô ta không được đổi trắng thay

đen, anh không nên hỏi em chuyện

» „

này.

“…” Kiều Huyền Thạc từ từ nhắm

mắt lại, im lặng, mệt mỏi ngả người

ra ghế.

Lòng anh rối như tơ vò.

Như những gì Bạch Nhược Hy đã

nói, anh thực sự đã nửa tin nửa ngờ.

Nhưng chỉ cần nghe cô giải thích,

anh sẽ tin, nhưng cô không giải

thích, còn tức giận với anh, trái tim

anh mệt mỏi đến mức sắp không

thở nổi.

Lúc này anh chỉ muốn nghe cô giải

thích.

Bạch Nhược Hy không khỏi buôn

bã, nặn ra một nụ cười chua xót,

nhìn anh đang nhắm nghiền mắt giả

vờ ngủ, giọng nói nặng nề thêm vào

phần, lần đầu tiên gọi thẳng tên

anh: “Kiều Huyền Thạc, em không

biết tại sao anh lại đặt Doãn Nhụy

trong lòng, em cũng không quan

tâm anh có tình nghĩa gì với cô ta,

hoặc là tình cảm không thể chia cắt,

em không quan tâm, không quan

tâm nữa, nhưng em có thể nói rõ

cho anh biết, chỉ cân Doãn Nhụy

xen giữa hai chúng ta, chúng ta sẽ

không bao giờ hạnh phúc, cô ta tìm

mọi cách kích động chúng ta ly hôn,

nếu như anh đã không buông bỏ

được cô ấy, sao còn chọn em.”

“Em đang nói linh tinh gì vậy?” Kiều

Huyền Thạc cau mày, giọng điệu có

chút nặng nề.

Cô nói linh tinh?

Bạch Nhược Hy không chịu nổi nữa

rồi, chỉ vào điện thoại di động của

Kiều Huyền Thạc, tức giận nói: “Xóa

số điện thoại của Doãn Nhụy khỏi

điện thoại, cho cô ta vào danh sách

đen.

Kiều Huyên Thạc không khỏi cau

mày, chậm rãi nhìn về phía Bạch

Nhược Hy, sắc mặt trở nên nặng nề,

giọng điệu trở nên bất lực: “Nhược

Hy, đừng gây sự vô cớ?”

Cô gây sự vô cớ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.