Lam Tuyết rời khỏi sân bay liền quay trở về viện dưỡng lão đón người mẹ bị liệt quay trở về nhà cũ. Những tưởng rằng sau khi mang con rời khỏi Tịch Quốc sẽ lại nghĩ cách để quay lại đón mẹ già rời đi nhưng hiện tại thì đó chỉ còn là ước mơ xa vời.
Hai tên vệ sĩ vẫn luôn theo sát cô, cô không còn cơ hội để trốn thoát. Hiện tại một người phụ nữ như cô dẫn theo 2 đứa trẻ cùng với một mẹ già bị liệt thì thử hỏi có thể trốn đến nơi nào?
Cô cũng chẳng còn cách nào hơn là phải dũng cảm đối mặt.
Trên đời này ắt sẽ vẫn còn công lý †ồn tại. cùng lắm thì cô liều mạng giữ lại hai đứa nhỏ. Nếu mất đi 2 đứa con này thì cái chết đối với cô cũng không còn gì dáng sợ nữa.
Nghĩ như vậy, Lam Tuyết một lần nữa mở điện thoại di động lên. Cô ngồi trong nhà chăm sóc cho hai đứa con, ngoài cửa có hai vệ sĩ đứng trông chừng làm cô cảm thấy vô cùng bất an. Người duy nhất mà cô có thể nghĩ đến lúc này để xin sự giúp đỡ chỉ có Bạch Nhược Hy.
Sau khi nghĩ vậy cô liền gọi điện thoại cho Bạch Nhược Hy. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng lo lắng của Bạch Nhược Hy truyền đến qua tai nghe.
“Alo, Lam Tuyết, cậu đi đâu từ tối qua tới giờ mà tắt máy? Hiện tại cậu đang ở đâu vậy?
“Hiện tại thì mình cũng chưa nghĩ ra cách gì có thể giúp cậu, chúng ta đấu không lại thẩm phán. Tất cả mọi người đều phải nghe theo pháp luật mà pháp luật thì ở trong tay thẩm phán” Bạch Nhược Hy rối rắm.
Lam tuyết bất lực hít sâu một hơi chậm dãi nhắm mắt lại, dựa đầu lên ghế sô pha, thân thể vô lực ngã xuống. lúc này cô như người mất hồn vậy, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Mình biết cậu đấu không lại Hách Nguyệt nhưng mình hi vọng cậu có thể nhờ lực lượng của Anh ba cậu giúp mình. chỉ cần giữ lại được hai đứa nhỏ, đời này tớ nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp hai người.
Lam Tuyết, cậu đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, chúng ta là chị em, chuyện của cậu cũng là chuyện của mình. Tuy rằng mình chưa từng sinh con nhưng mình Hiểu được tâm trạng của cậu lúc này. Mình nhất định sẽ cố hết sức để nghĩ cách giúp cậu, cho dù đấu không lại Hách Nguyệt thì tớ cũng nhất định phải thử một lần, không thể cứ dễ dàng từ bỏ như vậy.
“Cảm ơn cậu, Nhược Hy”
“Cậu còn cảm ơn nữa là mình sẽ giận cậu đó! Khách khí như vậy là không coi mình là người một nhà đâu nha.”
Lam Tuyết vui mừng đến phát khóc, mím môi nước mắt lưng tròng nói: “Được rồi, mình không nói nữa.”
“Được rồi, tớ cúp máy trước đây, tớ sẽ đi hỏi xem ý tứ của anh ba thế nào, đến lúc đó sẽ gọi điện thông báo cho cậu.”
“Được “
Bạch Nhược Hy tắt máy, sau đó cất điện thoại vào túi sốt ruột đi vào trong phòng khám.
Lúc này trong phòng khám, bác sĩ đang ngồi đối diện với Kiều Nhất Xuyên đang tiến hành một số phương pháp trị liệu tâm lý đơn giản Cảm xúc của Kiêu Nhất Xuyên có vẻ rất tồi tệ, ông ấy vẫn đang rũ mắt xuống không nhúc nhích Bạch Nhược Hy tiến về phía Bác sĩ lên tiếng hỏi: “Bác Sĩ, tình hình của bác trai rốt cuộc là như thế nào? Tại sao tinh thần ông ấy lại xa sút như vậy, thỉnh thoảng ngây ngốc, thỉnh thoảng lại không ngừng gào khóc. Từ hôm qua tới giờ không thiết ăn uống gì cả.”
Bác sĩ thở dài một tiếng sau đó lắc đầu nói: “Tâm bệnh thì cần phải có tâm dược để chữa trị. Tôi tạm thời kê cho ông ấy một ít thuốc an thần. trong khoảng thời gian này người nhà cần phải quan tâm ông ấy nhiều hơn, ngàn vạn lần không nên kích động tới cảm xúc của ông ấy.”
“Bác sĩ vậy ông ấy bị bệnh gì?”
Bác sĩ vừa kê đơn thuốc vừa trả lời: “Thất tâm phong, người bệnh chịu đả kích quá độ nên đã gây ảnh hưởng tới hệ thần kinh trung ương. Trước mắt tôi kê cho ông ấy một ít thuốc ổn định cảm xúc nhưng quan trọng nhất vẫn cần người nhà phải quan tâm chăm sóc người bệnh nhiều hơn. Tuyệt đối không được để ông ấy kích động, nếu không người bệnh sẽ hoàn toàn mất trí, phát điên mất.”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi.”
Bạch Nhược Hy gật đầu sau đó cầm lấy đơn thuốc đỡ Kiều Nhất Xuyên rời khỏi bệnh viện.
Sau khi biết được quá khứ của chị Tĩnh, Bạch Nhược Hy cũng rất hận người đàn ông này. Chị Tĩnh chịu nhiều tổn thương như vậy đều là do người đàn ông Kiều Nhất Xuyên này gây nên.
Nếu như năm đó, ông ta một lòng một dạ chung thủy với vợ của mình, chăm chỉ kinh doanh chăm lo cho gia đình nghĩ đến 3 đứa con trai thì đâu để cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu, Chị Tĩnh cũng sẽ không phải chịu nhiều oan ức như vậy, gia đình của ông ta cũng không có nhiều biến cố lớn như thế.
Sau khi đỡ Kiều Nhất Xuyên lên xe, đóng cửa lại, Bạch Nhược Hy đứng bên ngoài xe, tựa lưng lên cửa kính gọi điện thoại cho Kiều Huyền Thạc.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Bạch Nhược Hy gấp gáp lên tiếng: “Anh Ba, em tìm được bác trai rồi.”
Kiều Huyền Thạc không nhanh không chậm mở miệng: “Tìm ông ta làm gì? Không cần phí thời gian cùng tinh lực đi tìm ông ấy.”
“Nhưng bác trai….. ông ấy bị bệnh.”
Bạch Nhược Hy không đành lòng, tuy rằng cô biết ba an hem nhà họ Kiều hận ba của bọn họ nhưng trước sau thì đó cũng là máu mủ tình thân.
“Bị bệnh thì tự ông ta sẽ đi tìm bác sĩ”
Giọng nói của Kiều Huyền Thạc lạnh lùng, ngữ khí cũng trở nên nghiêm khắc thêm vài phần.
Bạch Nhược Hy xoay người nhìn Kiều Nhất Xuyên vẫn đang ngồi trong xe, dừng lại một chút sau đó nói: “Em đưa ông ấy đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói ông ấy biết được quá khứ của mình, sau khi biết được mẹ em đã hãm hại Chị Tĩnh nên chịu đả kích quá lớn, ông ấy không thể chấp nhận được sự thật này nên đã… phát điên rồi thơ ” Kiều Huyền Thạc trầm mặc.
Bạch Nhược Hy biết Kiều Huyên Thạc không phải là người vô tình, tuy rằng anh ấy rất hận ba mình nhưng vẫn chưa tới mức hoàn toàn không để ý tới sinh tử của đối phương.
Bạch Nhược Hy suy nghĩ một lúc sau đó lại nói tiếp: “Bác sĩ nói ông ấy mắc chứng thất tâm phong, là tâm bệnh cho nên em không thể đưa ông ấy trở về với mẹ của em được, em sợ ông ấy sẽ bị kích thích, em muốn đưa ông ấy tới gặp chị Tĩnh, nếu Chị Tĩnh chịu tha thứ cho ông ấy thì có lẽ tâm tình của ông ấy sẽ dễ chịu hơn một chút, bệnh tình cũng có cơ hội chữa khỏi.”
Trong nhận thức của Bạch Nhược Hy thì Trần Tĩnh là một người phụ nữ lương thiện.
Một lúc lâu sau Kiều Huyền Thạc mới lên tiếng một lần nữa: “Tùy em, em tự xem rồi sắp xếp”
Bạch Nhược Hy không khỏi mỉm cười, bởi vì cô đoán được tâm tư của Kiều Huyền Thạc, bởi vì cô biết anh vẫn luôn là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa.
“Được, vậy em không quấy rầy anh ba làm việc nữa, Hiện tại em sẽ đưa bác trai đi gặp chị Tĩnh, có chuyện gì thì em lại gọi điện cho anh. “
“Được.” Kiều Huyền Thạc ôn hòa trả lời lại một tiếng sau đó tắt máy.
Sau khi cúp điện thoại Bạch Nhược Hy lên xe.
Trần Âu khởi động xe lái đi.
Ngồi trên ghế phụ lái, Bạch Nhược Hy nghiêng đầu nhìn Kiều Nhất Xuyên đang ngồi ngây ngốc trên ghế sau, giờ phút này, ông ấy chỉ còn là một người đàn ông đáng thương bị gia đình, vợ con xa lánh.
Xe chạy nhanh trên đường Quốc lộ hướng về phía bệnh viện.
Bạch Nhược Hy chậm rãi mở miệng: “Bác trai, hết thảy mọi chuyện đều đã qua rồi, Chị Tĩnh cũng sẽ không hận bác đâu, bác tin lời Nhược Hy nói đi.”
Kiều Nhất Xuyên thẫn thờ nhìn dòng xe cộ trên đường qua ô cửa kính, ánh mắt trống rỗng vô hồn, sắc mặt tiều tụy như muốn đem linh hồn giấu đi, trốn tránh hết thảy mọi chuyện.
Suốt cả chặng đường ông ấy đều không lên tiếng.
Bạch Nhược Hy đỡ ông ấy đi đến phòng bệnh nơi Trần Tĩnh ở.
Sau một thời gian Tĩnh dưỡng, khí sắc của Trần Tịnh cũng đã khá hơn rất nhiều, bà nhàn nhã, thoải mái chăm sóc một số thực vật nhỏ. Trong phòng bệnh, nơi nơi đều căm đầy hoa tươi.
Phía trước ban công có một bể cá nhỏ, bên trong nuôi mấy con cá bảy màu, trên bàn đặt mấy quyền sách.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, xuân phong đưa tới khiến căn phòng càng thêm sinh động.
Trần Tĩnh ưu nhã ngồi xem một tờ tạp chí, trên mắt đeo một cặp kính mắt tinh xảo càng làm tôn lên vẻ trang nhã, hào phóng của bà.
Một người phụ nữ đã ngoài 50 tuổi mà cũng chỉ như ngoài tuổi 30, trên người lộ ra khí chất tao nhã, không hề mang theo dấu vết thời gian.
Bạch Nhược Hy mang theo Kiều Nhất Xuyên gõ cửa tiến vào phòng bệnh, Trần Tĩnh nghe được tiếng gõ cửa, khép lại cuốn tạp chí hạ mắt kính xuống nghiêng đầu nhìn về phía cửa Thời điểm nhìn thấy Bạch Nhược Hy, trên môi bà liền nở nụ cười tươi tắn lộ rõ vè vui sướng, nhưng khi nhìn thấy Kiều Nhất Xuyên cũng theo sau Bạch Nhược Hy tiến vào thì trong nháy mắt sắc mặt của bà lập tức trầm xuống.