Trần Tĩnh nhìn hai người trước mắt.
Bạch Nhược Hy buông cánh tay của Kiều Nhất Xuyên ra chậm rãi đi về phía Trần Tĩnh, ở trước mặt Trần Tĩnh ngồi xổm xuống, đôi tay đặt trên đầu gối của bà, giọng điệu nhẹ nhàng lẩm bẩm “Chị Tĩnh, đã lâu rồi không tới thăm chị, hôm nay tới đây thấy tinh thần của chị đã ổn định hơn rất nhiều.”
Trần Tĩnh tê cười nhạt gật đầu: “Sức khỏe của chị vẫn còn tốt, em tới đây thăm chị là được rồi, vì sao lại còn muốn mang theo ông ta tới đây chứ?”
Bạch Nhược Hy quay đầu lại nhìn thoáng qua Kiều Nhất Xuyên, lại nhìn về phía Trần Tĩnh, hạ giọng nói: “Chị Tĩnh, em gặp bác trai ở trên đường, trông bác trai tiều tùy rất nhiêu dường như đã phải chịu một đả kích lớn. Em không đành lòng nên đã đưa bác trai đi gặp bác sĩ.
Bác sĩ nói ông ấy mắc phải tâm bệnh dẫn đến tinh thần không ổn định. Em nghĩ bác trai sau khi biết được mọi chuyện trong quá khứ vì quá hối hận, quá áy náy cho nên mới không chấp nhận được mọi chuyện mà phát điên.”
Trong lòng Bạch Nhược Hy luôn là cất giấu một cỗ thiện lương, mơ hồ làm người cảm thấy tốt đẹp.
“Nhược Hy, em ra ngoài trước đi, chị muốn nói chuyện riêng với ông ấy một lát.”
“Được,” Bạch Nhược Hy lập tức đứng lên, thay Kiều Nhất Xuyên lấy một chiếc ghế đặt trước mặt Trần Tĩnh sau đó đến bên người ông ta, dắt ông ta ngồi xuống chiếc ghế nhẹ nhàng an ủi: “Bác trai, hai người nói chuyện trước đi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều, nghĩ nhiều đối với bác trai thực sự không tốt.”
Nói xong, cô liền xoay người rời đi.
Ra phòng bệnh, cô còn cẩn thận đóng cửa lại.
Nghe được tiếng đóng cửa, Kiều Nhất Xuyên lập tức từ trên ghế đứng dậy quỳ xuống trước mặt Trần Tĩnh, đôi tay đặt trên đùi, đầu cúi thấp xuống trầm mặc không nói một lời nào.
Trần Tĩnh bị hắn đột nhiên quỳ xuống sợ tới mức ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hắn.
Trước hành động của Kiều Nhất Xuyên, Trần Tĩnh sững sờ một lúc sau đó mới nói.
“Anh, Anh làm gì vậy, mau đứng lên đi, có gì thì từ từ nói.” Trần Tĩnh chân thành mở miệng, không hề có ý châm chọc, mỉa mai ông ta cũng không có nhắc đến bệnh tình của ông ấy. “Chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, tôi vẫn còn sống như vậy là đủ rồi, anh cũng không việc gì phải quá áy náy.”
Tiểu Tĩnh, xin lỗi, xin lỗi em, là tôi sai, ngàn sai, vạn sai đều là tôi sai, là tôi đã hại đời này của em, tôi là tội nhân, không đáng để được tha thứ, tôi đã cưới về một người phụ nữ rắn rết về để trở thành mẹ của các con chúng ta, tôi lại không hề biết mụ đàn bà đó sẽ hại em thành như vậy, không chỉ chia rẽ gia đình của tôi mà còn muốn hại chết em, em… em…”
Càng nói, Kiều Nhất Xuyên càng kích động, trái tim phập phồng lên xuống toàn thân run rẩy, vừa nói vừa khóc nức nở, cảm giác như sắp không thể thở nổi.
Trần Tĩnh sợ ông ta kích động sẽ phát điên giống như lời của Bạch Nhược Hi đã nói liền vội vàng nắm lấy tay của Kiều Nhất Xuyên khẩn trương lắc đầu: “Anh cũng không cần tự trách nữa, mọi chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, tôi không hận anh, nhân sinh dữ dội, đời người ngắn ngủi chúng ta không nên dùng quỹ thời gian ít ỏi còn lại để hận thù nhau, tôi chỉ muốn trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời sẽ dành mỗi ngày để sống thật tốt, để yêu thương quý trọng những người thân bên cạnh. Như vậy đối với tôi đã đủ lắm rồi.”
Nước mắt của Kiều Nhất Xuyên không ngừng lăn dài hai bên gò má, ông ngửa đầu nhìn Trần Tĩnh, nghẹn ngào: “Em thật sự không hận tôi sao?”
Trần Tĩnh chua xót cười, ưu nhã mà đoan trang mà lắc đầu: “Không hận.”
Bởi vì không đáng hận.
Hận một người làm chính mình tâm tình trở nên không vui, làm thọ mệnh ngắn lại, làm sinh hoạt trở nên rối loạn, bà cảm thấy không cần phải đặt quá khứ canh cánh ở trong lòng.
“Cảm ơn em, Tiểu Tĩnh, cảm ơn em.” Kiều Nhất Xuyên nắm chặt đôi bàn tay mềm mại của Trần Tĩnh, đặt ở trên mặt, khóc thút thít nước mắt nước mũi như thủy đều dính cả vào trên tay của Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cau mày, muốn rụt tay lại nhưng lại không thể rút ra nổi, bà chỉ đành cố gắng chịu đựng sự bất tiện này mím môi cười khổ.
Bạch Nhược Hy đợi ở bên ngoài phòng bệnh 3 giờ đồng hồ.
Kiều Nhất Xuyên sám hối với trần Tịnh trong phòng bệnh nhiều giờ đồng hồ, sau khi bước ra khỏi phòng bệnh tinh thần đã thay đổi không ít.
Bạch Nhược Hy định đi theo Kiều Nhất Xuyên nhưng ông lại quay sang nói với cô: “Nhược Hy, con đi làm chuyện của mình đi, ta không có chuyện gì, ta sẽ tự mình đi gặp bác sĩ tâm lý. Hiện tại ta còncó chuyện rất quan trọng cần phải tự mình xử lý.”
Bác trai, bác…
Bạch Nhược Hy vẫn không yên tâm nhìn theo bóng dáng của Kiều Nhất Xuyên đang ngày một xa dần.
Sau khi Kiều Nhất Xuyên rời đi, Bạch Nhược Hy liền tiến vào phòng bệnh, Trần Tĩnh đứng lên, cười nhạt lẩm bẩm: “Nhược Hị, lại đây ngồi xuống nói chuyện với Chị Tĩnh.”
“Vâng.” Bạch Nhược Hy mỉm cười đi về phía Trần Tĩnh.
Doãn Nhụy ở bệnh viện ở mấy ngày, thân thể khôi phục không ít liền xuất viện.
Phương Tiểu Ngọc cùng Doãn Chi Nguyên đến bệnh viện đón cô ta. Doãn Đạo bận việc nên không có tới.
Trong khí đó Kiều Huyền Thạc tự mình đến nhà họ Doãn chào hỏi, Doãn Đạo liền ở nhà đón tiếp anh..
Trong căn phòng khách xa hoa của nhà họ Doãn.
Trên bàn trà gỗ xưa tinh xảo đặt một bộ trà cụ kiểu cổ, Doãn Đạo thảnh thơi ngồi thưởng trà.
Kiều Huyền Thạc ngồi ngay ngắn, nhìn Doãn Đạo thể hiện trà kỹ một cách tỉnh xảo.
“Không biết cơn gió nào đã đưa Kiều Đại Tướng quân tới nhà họ Doãn.”
Doãn Đạo rửa sạch chén trà, dùng muỗng gỗ vừa ra lá trà vừa chậm rãi nói: “Đây là trà Bích Loa Xuân thượng đẳng không biết đại tướng Kiều có hiểu cách thưởng thức?”
“Không hiểu.” Kiều Huyền Thạc trực tiếp trả lời hắn.
Doãn Đạo càng là không khách khí hờn dỗi nói: “Cho anh uống trà tốt như vậy mà anh lại không biết thưởng thức, quả thật là quá lãng phí.”
“Không cần thiết, Tôi tới là tìm anh là có chuyện muốn nói chứ không phải †ìm anh để uống trà.”
“Anh là khách quý, sao Doãn mỗ có thể không cẩn thận đón tiếp.”
“Quý ở trong lòng, chứ không phải hình thức:” Bàn tay đang rót trà của Doãn Đạo khựng lại Một lát sau, anh ta mới đặt chiếc.
thìa gỗ trong tay xuống sau đó tựa lưng vào ghế sô pha, dang rộng hay tay lên thành ghế, bắt chép chân, thái độ không mấy hợp tác sau đó khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, nhàn nhạt cười nói: “Nói đi. Có chuyện gì?”
Anh đã nhận được báo cáo giám định ADN chưa? Kiều Huyền Thạc nói thẳng, cũng không nghĩ cùng hắn quanh co lòng vòng.
Sắc mặt Doãn đạo lập tức trầm xuống, xanh mét: “ sao, làm sao anh biết tôi đi làm xét nghiệm ADN?”
“Tôi không chỉ đơn giản biết anh đi kiểm ADN mà tôi còn biết Doãn Nhụy không phải là em gái của anh.”
Sắc mặt Doãn đạo càng thêm khó coi, gân xanh trên cổ cũng vì thế mà nổi lên, đây là chuyện riêng tư, hắn ta cũng là vừa mới biết được chuyện này, báo cáo cũng vừa mới xem xong, còn chưa kịp đi hỏi cha mẹ nguyên nhân mà Kiều Huyền Thạc đã tìm tới cửa, hơn nữa hắn †a còn biết bí mật này.
Chuyện này khiến Doãn Đạo vô cùng tức giận Chắc có lẽ là bệnh viện đã để lộ bí mật.
Doãn đạo ẩn nhẫn, cắn răng nói từng câu từng chữ: “Tôi cùng Doãn Nhụy có phải là anh em hay không cũng không có quan hệ gì với anh. Tôi thật không biết tại sao Đại Tướng Kiều lại quan tâm tới chuyện của chúng tôi như vậy. Nếu như anh nghĩ rằng chuyện Doãn Nhụy không phải là em gái tôi sẽ khiến cho người khác chê cười thì thật xin lỗi, Doãn Đạo tôi không hề để bụng chuyện này. Có lẽ ba mẹ tôi không thể sinh được con gái nên mới nhận thêm một người con nuôi. Đây là chuyện riêng của gia đình tôi cũng không có quan hệ với anh, không cần anh phải xen vào chuyện của người khác.”
Kiều Huyền Thạc nhếch môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thanh lãnh, đối diện Doãn đạo sắc mặt âm trầm bình tĩnh nói: “Tôi quả thực là không có hứng thú đói với việc của gia đình anh nhưng hôm nay tôi tới đây, muốn anh giúp tôi một việc.”