Kiều Huyền Thạc bước nhanh về phía Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy thấy vậy cũng lập tức đứng lên, khẩn trương bỏ khăn lông trong tay xuống cười nhạt, ngượng ngùng đến nỗi mặt mũi đều đỏ hồng lên.
Nhìn Kiều Huyền Thạc đang từng bước tiến lại gần về phía mình, trái tim trong lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống như thế có con nai đang nhảy loạn trong lòng Tuy rằng lời nói ra đơn giản như vậy, tưởng chừng như lơ đãng nhưng chính là cô đang cầu hôn anh, cô đang yêu cầu người đàn ông trước mặt này phục hôn với mình.
Nếu bị từ chối thì thật là xấu hổ, không còn mặt mũi nữa. xấu hổ chết mất Kiều Huyền Thạc đi đến trước mặt cô, cầm khăn bông ở bên cạnh lau mồ hôi trên cổ, trên mặt, hai tròng mắt cao thâm khó đoán nóng bỏng nhìn về phía cô mang theo một kia ôn nhu nhưng lại như tỷ mỉ quan sát biểu cảm của người phụ nữ này, tâm loạn như ma, thật là nhiều xấu hổ, nhiều không có mặt mũi, nhiều mất mặt a?
“Anh Ba……” Bạch Nhược Hy lại gấp gáp nỉ non: “Chúng ta……” cô lấy hết can đảm nói lại câu nói lần thứ ba: “Phục hôn…… Đi.”
Kiều Huyền Thạc không khỏi bật cười thành tiếng, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Hy, đè thấp ngữ khí hỏi: “Tại sao lại muốn phục hôn?”
Chẳng lẽ anh không muốn sao? Bạch Nhược Hy hỏi lại Trả lời anh trước, vì sao đột nhiên lại muốn làm như vậy? anh mỉm cười hỏi lại, ngữ khí vô cùng ôn nhu.
Bởi vì Chị Tịnh đã đồng ý rồi, em không cần phải che dấu cảm xúc của bản thân nữa, em vẫn luôn muốn làm như vậy” Bạch Nhược Hy chớp chớp mắt mỉm cười nói: Không muốn cùng anh nói chuyện yêu đương cả đời sao?
Sau một hồi choáng váng, Bạch Nhược Hy lấy lại tinh thần, nở nụ cười cứng nhắc với Kiều Huyền Thạc sau đó gật đầu nói: “Đúng, như hiện tại cũng khá tốt” Tâm tình của cô đã trầm xuống tới cực điểm.
Cô cho rằng sau khi thuyết phục Kiều Huyền Thạc phục hôn sẽ mang cổ phần của Vĩnh Hằng bán đi lấy tiền đưa cho anh, cô sợ rằng anh lấy số tiền kia đi mua Vĩnh Hằng Chi Tâm sẽ bị quốc gia truy cứu Nhưng mà tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát, anh sẽ muốn sao?
Kiều Huyền Thạc nhìn thấy cảm xúc của Bạch Nhược Hy không quá thích hợp, đôi tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên đối diện với đôi mắt sang ngời của anh ôn thanh tế ngữ hỏi: “Làm sao vậy? Không cao hứng?”
“Không có.” Bạch Nhược Hy nói chuyện không thành thật, nụ cười càng thêm cứng đờ.
“Nhưng anh nhìn thấy hình như em có vẻ không vui.”
“Thật sự không có, ta rất vui vẻ, Anh ba, quả thật anh nói rất đúng, chúng ta cả đời này làm người yêu cũng rất tốt nhưng sau này bất luận có chuyện gì xảy ra, có khó khăn, hoạn nạn gì cũng đều phải nói ra để cùng nhau đối mặt,cùng nhau gánh vác.”
Kiều Huyền Thạc không nhịn được cười nhạt, nhìn đến bộ dáng đáng yêu của cô, cánh môi khép mở đều đều rất mê người anh nhịn không được mà cúi xuống định hôn lên môi cô Bạch Nhược Hy chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng khi môi anh chỉ còn cách môi cô một centimet anh đột nhiên dừng lại, anh nhớ tới bản thân mình còn dang bị cảm, trên người còn virus nên liền chuyển rời nụ hôn lên trán cô.
Sau khi lưu luyến một lúc anh mới lẩm bẩm, giọng anh khan khan từ tĩnh: “Em nghĩ được như vậy thật sự khiến anh rất vui, có chuyện gì đều không được giữ trong lòng, phải nói ra để cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh vác, cùng nhau chia sẻ.”
Bạch Nhược Hy nhắm mắt, cảm nhận độ ấm từ nụ hôn anh mang lại, rõ ràng là ấm áp, rõ ràng là ngọt ngào nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút chua xót Thật vất vả Chị Tịnh mới đồng ý để cho bọn họ ở bên nhau nhưng vì lý do gì mà Kiều Huyền Thạc lại không muốn phục hôn với cô.
Cô biết là cô sai, là cô sống chết muốn ly hôn với anh, hiện tại người đàn ông này không muốn phục hôn cô không có tư cách để thương tâm, không có tư cách để khổ sở, càng không có tư cách để yêu cầu anh phải làm theo ý muốn của bản thân mình Nhưng càng như vậy thì trong lòng cô càng khó chịu Nước mắt trong Khóe mắt kích động không ngừng tuôn rơi.
Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu chặt chân mày, sắc mặt nháy mắt cứng đờ, khẩn trương nhỏ giọng hỏi: “Nhược Hy, sao em lại khóc?”
Bạch Nhược Hy lập tức phản ứng lại đây, vội vàng đưa tay lên lau vội nước mắt trên mặt sau đó lùi về phía sau một bước miễn cưỡng cười nói: “em không khóc, em là đang vui, em cảm động quá nên mới rơi nước mắt thôi”
“Cái gì đáng để em cảm động?”
“……” Bạch Nhược Hy trầm mặc, không biết nên nói như thế nào trước câu hỏi của anh.
“Rốt cuộc thì vì sao em khóc, nước mắt cùng với biểu cảm của em đã nói cho anh biết rằng em không phải là em đang cảm động mà là đang thương tâm, điều gì khiến em đau khổ vậy?”
Bạch Nhược Hy vội vàng lau khô nước mắt trên mặt như thể không có chuyện gì nói: “Anh ba, mình đi ra ngoài ăn sáng đi, tiêu hao thể lực chắc anh mệt rồi, mình ra ngoài bổ sung năng lượng”
Nói rồi Bạch Nhược Hy xoay người định đi ra ngoài.
Nhưng khi đi qua người Kiều Huyền Thạc thì cổ tay bỗng bị giữ lại không cho cô tiến về phía trước, ngữ khí trầm xuống vài phần: “Bữa sáng sẽ có người làm chuẩn bị, việc của em là trả lời câu hỏi của anh”
“Anh ba, thật sự là em không có việc gì mà” Bạch Nhược Hy cúi đầu, không tự tin nói nhỏ.
Cô đã cô gắng lấy hết dúng khí để yêu cầu anh phục hôn với mình nhưng lại bị cự tuyệt, trong trường hợp đó, đau khổ cũng là chuyện dễ hiểu.
Kiều Huyền Thạc chậm rãi đi đến bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc từ sau lưng ôm lấy xương quai xanh sau đó giữ vai ôm lấy cô vào trong ngực.
Bạch Nhược Hy nắm lấy cánh tay anh, toàn bộ phần lưng dựa vào cơ thể hoàn hảo của anh, cả thể xác và tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi.
Kiều Huyền Thạc cúi đầu hôn lên mái tóc suôn mượt của Bạch Nhược Hy, ngửi lấy mùi hương thoang thoảng, lẩm bẩm nói: “Nhược Hy, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, anh cảm thấy hiện tại anh cũng đã hiểu em không ít, em vui vẻ, em tức giận, em buồn rầu, em đau khổ, từng biểu cảm của em anh đều dụng tâm quan sát, tìm hiểu.
Biểu cảm của em khi nãy rõ ràng là không vui, lại còn lặng lẽ rơi lệ như vậy nhưng vì sao lại không muốn nói cho anh biết?”
“……”
Bạch Nhược Hy mím môi, hốc mắt lập tức phiếm hồng.
Những lời anh nói giờ phút này khiến cô vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng: “Vừa rồi em nói với anh, bất luận là có khó khăn gì đều phải nói ra, cùng nhau chia sẻ, cùng nhau gánh vác nhưng tại sao chuyển đến trên người em thì lại thay đổi?”
Bạch Nhược Hy chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng khó chịu đến nói không ra lời, cô đưa tay vuốt ve cánh tay của anh vài cái, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, âm thanh đã nghẹn ứ trong cổ họng, cô trầm giọng lên tiếng: “Anh ba, em cảm thấy em rất ngu ngốc, rõ ràng là em không muốn ly hôn thế nhưng em lại cảm thấy em không xứng với anh nên không thể không ly hôn, em thật sự rất ngốc, rất ngu ngốc.”
Kiều Huyền Thạc nghe được lời này của cô, coi như hiểu rõ nguyên nhân vì anh không đáp ứng yêu cầu phục hôn của cô khiến Nhược Hy không vui.
Anh không khỏi cảm thấy vui vẻ trong lòng, cúi thấp đầu thì thầm bên tai cô: “Nhược Hy, em còn nhớ những lời anh đã nói với em không?”
Bạch Nhược Hy cảm thấy hơi thở ấm áp của người đàn ông bên tai khiến cho thân thể mềm mại của cô trở nên vô lực, cô hỏi lại: “Nói chuyện gì?”
Thanh âm khan khan dễ nghe của Kiều Huyền Thạc nhỏ nhẹ truyền vào tai cô thì thầm: “Anh nói cả đời này, anh chỉ kết hôn một lần duy nhất, ly hôn với em trừ khi anh chết.”