Ngày hôm qua, Kiều Huyền Thạc nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của Hách Nguyệt liền gọi lại cho anh, nhưng anh cũng không trả lời.
Hách Nguyệt thu xếp ổn thỏa cho hai đứa trẻ xong, lúc này cũng đang đợi tin tức từ phía Đặng Khẳng, chờ Lam Tuyết được ra ngoài, sau đó nói cho cô chỗ của bọn trẻ, nói cho cô biết rằng tất cả tài sản của anh đã được chuyển vào tài khoản của cô thông qua tài khoản nước ngoài, và muốn nói với cô rằng cô nhất định phải sống thật hạnh phúc.
Nhưng chờ đợi là cả một ngày.
Cốc nước nóng trên bàn cà phê đã nguội từ lâu, lọ thuốc ngủ đã mở nắp vẫn còn đó.
Cả ngày hôm nay, anh không uống một giọt nước, và cũng chưa ăn bất cứ thứ gì. Anh cứ ngồi như thế này, chờ đợi và hy vọng.
Chỉ cần anh chết đi, đó mới là cách để anh trả thù cha mẹ mình một cách tàn nhẫn nhất.
Không khí im lặng đến đáng sợ.
Hách Nguyệt đã không còn kiên nhẫn chờ đợi, chậm rãi chạm vào điện thoại di động, bấm số điện thoại của Đặng Khẳng.
Sau khi ấn nút gọi, anh ấy đặt điện thoại lên tai.
“Alô.” Đặng Khẳng giọng nói khó chịu cất tiếng ở đầu bên kia.
Giọng nói khàn khàn từ tính của Hách Nguyệt nhàn nhạt hỏi: “Anh đã đưa cô ấy ra ngoài chưa? Tôi muốn nói chuyện điện thoại với cô ấy một chút.”
Đặng Khẳng khó chịu nói: “Muốn nói chuyện cùng cô ta thì đi vào ngục giam mà nói. Tôi cũng không phải người hiền lành tốt bụng, không muốn gả cho tôi còn muốn lợi dụng tôi. Lam Tuyết, cô ta đúng là tính toán cũng rất tốt.”
Hách Nguyệt nghe xong liền ngẩn ra, ngây người một lúc, tim đập thình thịch, mang theo chút kích động cùng mong đợi.
Cho đến khi Đặng Khẳng cúp điện thoại, Hách Nguyện vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Trong lòng đủ loại cảm xúc ngũ vị tạp trần, rối như tơ vò.
Anh suy nghĩ mãi mà không hiểu được Lam Tuyết đang suy nghĩ gì, hiện giờ chỉ có Đặng Khẳng mới là người có thể bảo vệ cô cùng các con cả đời, đột nhiên thay đổi làm cho anh trong lúc nhất thời có chút rối loạn.
Hách Nguyệt chậm rãi để điện thoại di động xuống, đưa tay cầm lấy ly nước trên bàn uống một hơi, làm cho cổ họng bớt khô một chút, Dựa vào một chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ, anh nhìn hộp thuốc ngủ, nhanh chóng cầm lấy cái nắp đóng lại, đứng lên ném vào trong thùng rác.
Không chút do dự, trong lòng đột nhiên như có một ngọn lửa, cháy hừng hực.
Sau khi vứt bỏ thuốc ngủ, anh đi đến trên ghế sôpha cầm điện thoại di động lên, gọi đến số điện thoại của Kiều Huyền Thạc.
Hiện tại anh rất chắc chắn một điều, ngoại trừ người bằng hữu tốt nhất Kiều Huyền Thạc ra, không ai có thể giúp được Lam Tuyết.
Chuông điện thoại di động vang lên một hồi, một lát sau, điện thoại được kết nối.
Kiều Huyền Thạc sốt ruột hỏi: “Nguyệt, có chuyện gì vậy? Hôm nay gọi điện thoại cho cậu vẫn luôn không nghe máy, hôm qua tôi đưa Nhược Hi đi khám thai, quên mang theo điện thoại.”
Hách nghiêm túc mỗi chữ mỗi câu: “Huyền Thạc, tôi biết cậu bây giờ bề bộn nhiều việc, cũng không có cách nào phân thân giúp tôi, nhưng hãy nể tình tôi đã từng giúp cậu đưa chú hai của cậu vào viện tâm thần, cậu cũng hãy phá lệ giúp tôi một lần.”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lam Tuyết đã bị cảnh sát bắt đi, vì tội trộm cắp và tống tiền.”
Kiều Huyền Thạc giật mình, lập tức hạ giọng xuống, sợ bị Bạch Nhược Hi nghe được, “Lam Tuyết đi ăn trộm ư, không thể nào, cô ấy hiện giờ là phó chủ tịch tập đoàn vĩnh hằng.”
“Là sự việc mấy năm về trước, thật ra cũng không tính là tội, là do ba mẹ tôi muốn công kích cô ấy.”
“Hiểu rồi, là ở đồn cảnh sát khu vực nào, bây giờ tôi sẽ lập tức đi gặp người phụ trách, và đưa Lam Tuyết ra ngoài.”
“Khu vực của chúng ta.”
“Được rồi, cậu không cần phải lo lắng.”
“Tôi sẽ đi cùng cậu, hiện giờ tôi đang lái xe đến dinh thự của cậu, cậu hãy đợi tôi.”
Kiều Huyền Thạc trả lời, vô cùng thấp giọng nói: “Đừng để Nhược Hi biết, tôi không muốn để cô ấy lo lắng.”
“Hiểu rồi.” Hách vừa nói vừa cầm chìa khóa ra khỏi nhà, sải bước đi về hướng cổng lấy xe.