Một tiếng đồng hồ sau, Hách Nguyệt chở Kiều Huyền Thạc đi vào cửa của đồn cảnh sát.
Đã là ban đêm, bên ngoài đồn cảnh sát tĩnh mịch không có ai, đèn đường ấm áp chiếu vào làm nổi bật lên chiếc xe, Hách Nguyệt nghiêng đầu nhìn vào đồn cảnh sát, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu.
Kiều Huyền Thạc mở dây an toàn, nhìn về phía Hách Nguyệt, giọng nói trầm thấp từ tính rất ấm áp: “Cậu gầy đi nhiều.”
“Nhiều phiền não và áp lực.” Hách Nguyệt bình tĩnh nhỏ giọng nói.
Kiều Huyền Thạc liếc nhìn đồn cảnh sát và hỏi: “Cậu định sẽ như thế nào sau khi đưa Lam Tuyết ra ngoài? Ba mẹ cậu chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho cậu và Lam Tuyết ở cùng nhau đúng không? Cậu và Triệu Toa Na còn có hôn ước.”
“Tôi chưa bao giờ đồng ý hôn sự của mình với Triệu Toa Na, Triệu Toa Na cũng biết rất rõ điều đó. Tôi đã lên mạng đặt vé chuyến bay vào sáng ngày mai, ta muốn dẫn Lam Tuyết cùng hai đứa nhỏ rời khỏi đây.” Hách Nguyệt nhìn đồn cảnh sát qua cửa kính xe, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, giọng nói kiên định.
Kiều Huyền Thạc lo lắng nói: “Cậu muốn từ bỏ tất cả mọi thứ sao?”
“Năm năm trước, tôi sẵn sàng từ bỏ lại đây tất cả mọi thứ, mang theo cô ấy rời khỏi Tịch Quốc, ra nước ngoài định cư, kết hôn rồi sinh con, thế nhưng cô ấy đã lựa chọn rời khỏi tôi...”
Nghe giọng nói trầm thấp và bị thương của Hách Nguyệt, Kiều Huyền Thạc đã hiểu rõ tâm tình của anh, chính anh sau khi cũng đã từng trải qua cảm giác thống khổ này, anh chỉ hi vọng rằng tương lai, Lam Tuyết có thể quý trọng người đàn ông này.
Anh đã yêu quá sâu đậm, quá bi thương.
“Tôi hiểu rồi, xuống xe đi.”
Hách Nguyệt mở cửa, xuống xe, Kiều Huyền Thạc cũng xuống xe, đi đến bên cạnh Hách Nguyệt, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh, hai người sóng vai nhau đi vào đồn cảnh sát.
Người phụ trách của đồn cảnh sát sau khi nhìn thấy Kiều Huyền Thạc cùng Hách Nguyệt, hai nhân vật lớn cùng đến một lúc, liền cung kính tiếp đãi. Sau khi Kiều Huyền Thạc nói rõ sự tình, ông ta không nói hai lời liền cử người đưa Lam Tuyết ra.
Chỉ một câu chứng cứ không đủ, không cho lập án.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời, nếu như ba mẹ của Hách Nguyệt vẫn còn muốn truy cứu, sau này vẫn sẽ không tránh khỏi bị bắt.
Lam Tuyết ký tên, đi ra khỏi đồn cảnh sát, cả ngươi đều thở phào nhẹ nhõm, hiện tại cô thương nhất chính là hai đứa bé, đồng thời cô cũng tò mò là ai cứu cô ra ngoài.
Cô tưởng rằng đó là Đặng Khẳng, nhưng khi cô ra tới cửa, một chiếc quen thuộc xe, hai bóng dáng quen thuộc, khoảng khắc nhìn thấy Hách Nguyệt cùng Kiều Huyền Thạc khiến cô không khỏi sửng sốt.
Hách Nguyệt nhìn gương mặt tiều tụy phờ phạc của cô, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng trở nên vô cùng trầm mặc.
Kiều Huyền Thạc cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi nói “Tôi đã ra ngoài cũng lâu, Nhược Hi chắc sẽ lo lắng, chúng ta lên xe trước đã.”
Hách Nguyệt lập tức phản ứng lại, mở cửa sau xe cho Lam Tuyết, Lam Tuyết mím môi, từ từ bước tới, vừa cúi chào Hách Nguyệt và Kiều Huyền Thạc vừa nói: “Cám ơn các anh.”
Kiều Huyền Thạc ôn hòa lộ ra nụ cười nhẹ, nói: “Cô là người chị em tốt với vợ tôi, lại là người phụ nữ mà bạn tốt của tôi vô cùng yêu quý, không cần khách khí.”
“Người phụ nữ mà bạn tốt của tôi vô cùng yêu quý?”
Câu nói này giống một cái tảng đá lớn, rơi xuống hồ nước tĩnh lặng trong lòng Lam Tuyết, trong phút chốc từng cơn sóng cuộn trào không thôi.
Lần đầu tiên, Hách Nguyệt không hề phủ nhận, chỉ lúng túng tránh đi ánh mắt của Lam Tuyết, không biết phải làm sao.
Lam Tuyết cảm thấy Kiều Huyền Thạc chỉ là nói đùa, cũng cười cười xấu hổ, chui vào trong xe.
Cửa đóng lại, hai người còn lại cũng nhanh chóng lên xe.
Trên đường đi, trong xe vô cùng yên tĩnh, tất cả không nói gì, Kiều Huyền Thạc chỉ một lòng nghĩ đến bà xã của mình ở nhà, Hách Nguyệt đưa Kiều Huyền Thạc phủ tướng quân trước.
Sau khi xuống xe, Kiều Huyền Thạc nói một câu khiến Lam Tuyết không giải thích được:”Bất kể xa cách như thế nào, nhưng hãy nhớ thường xuyên giữ liên lạc, chờ khi con của chúng tôi sinh ra, tôi sẽ dẫn bọn trẻ ra nước ngoài thăm các cậu.”
Hách Nguyệt lộ ra nụ cười yếu ớt, đưa tay vẫy tay, “Được rồi, tôi sẽ chờ cậu.”
Hách Nguyệt lại một lần nổ máy xe, nghênh ngang rời đi.