“Kiều Đông Lăng? Em họ của cậu sao?”
“Ừm, con trai của chú hai tôi, Kiều Đông Lăng.”
Hách Nguyệt bật cười, hoài nghi: “Anh ta là doanh nhân, đâu có làm chính trị, anh ta không phải quân nhân, cũng chưa tham gia công việc cơ quan nhà nước nào …, không đủ tư cách ứng cử.”
“Chú hai của tôi biến mất rồi …” Kiều Huyền Thạc nói nhẹ.
Khuôn mặt của Hách Nguyệt ngay lập tức chìm xuống, anh kinh ngạc nhìn Kiều Huyền Thạc.
Hai người nhìn nhau, sự lo lắng và nghiêm nghị trong mắt họ thể hiện sâu sắc, tình hình nghiêm trọng đến mức Hách Nguyệt nhất thời không phản ứng được.
“Anh đang hoài nghi chú hai của anh đứng sau giở trò?” Hách Nguyệt căng thẳng hỏi.
Kiều Huyền Thạc sắc mặt thâm trầm, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, suy đoán: “Nếu không phải ông ta, Đông Lăng sẽ không tranh cử, cậu ta vốn không hiểu cũng không có hứng thú với chính trị.”
“Vậy chú hai của anh bây giờ ở đâu?”
“Không biết.”
“Kẻ thù trong tối, chúng ta ngoài sáng, nếu ông ta muốn báo thù, vậy thì vấn đề lớn rồi đây.”
Kiều Huyền Thạc chua xót căng khóe miệng và gật đầu.
Hách Nguyệt dường như đã nghĩ ra điều gì, liền hỏi: “Triệu Toa Na, cô ta tìm đến anh sao?”
“Ừm, vừa rời đi.”
“Tôi thấy cô ta bị người đàn ông mặc đồ đen kéo đi ở phía bên kia đường nhưng tôi không rảnh mà quan tâm.”
Hách Nguyệt bình tĩnh giải thích.
Kiều Huyền Thạc khẽ giật mình, nhìn Hách Nguyệt một lúc rồi lấy điện thoại lập tức gọi cho Triệu Toa Na.
Anh gọi hai lần liên tiếp, Triệu Toa Na cũng không nhấc máy.
Anh đặt điện thoại xuống, Hách Nguyệt vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Giọng Kiều Huyền Thạc hơi nặng nề, anh lẩm bẩm: “Không trả lời, có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.”
“… ” Hách Nguyệt trầm mặc.
Hai người nhìn nhau, và một linh cảm xấu đột nhiên dâng trào trong lòng, cảm giác được sóng gió đang ập tới trong thầm lặng, và những sự việc bất thường cũng đang từ từ xuất hiện.
——- Tập đoàn Doãn thị.
Trong phòng làm việc của chủ tịch, cửa sổ kính sát đất khiến cho căn phòng trở nên sáng sủa, tầm nhìn vô cùng rộng lớn.
Một chiếc máy vi tính được đặt trong căn phòng xa hoa, Doãn Đạo dựa người vào ghế, đôi mắt chìm trong suy nghĩ miên man, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt cằm trông có vẻ rất tập trung.
Một khí chất sang trọng phảng phất trong không gian yên tĩnh.
Trên máy tính thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng bíp truyền tập tin nhưng không thể cản trở suy nghĩ của Doãn Đạo.
Đã một tháng kể từ khi Lư Tiểu Nhã rời khỏi nhà của anh.
Vài ngày trước, anh nghe được từ Kiều Huyền Thạc mọi việc đã được thu xếp xong xuôi, cuối tháng này, Lư Tiểu Nhã sẽ được bổ nhiệm làm trợ lý cho đại tướng.
Chỉ là thời gian càng ngày càng gần, anh không thể nghĩ nổi lần sau gặp mặt sẽ như thế nào.
Hiện tại anh rất lo lắng không biết phải làm sao.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ.
Doãn Đạo hoàn hồn, sửa soạn lại quần áo, nhanh chóng cầm tập tài liệu trên máy tính để trên bàn mở ra, nói với ra cửa: “Vào đi.”
Thư ký mở cửa, kính cẩn nói: “Chủ tịch, Lư tiểu thư không hẹn trước đang ở bên ngoài muốn gặp anh, anh có muốn …”
Ba chữ “Lư tiểu thư” liền khiến Doãn Đạo tinh thần phấn chấn. Thư ký chưa kịp nói xong anh đã hào hứng đứng dậy: “Hãy để cô ấy vào.”