Trong số những người anh biết, chỉ có Lư Tiểu Nhã mang họ Lư, sau một tháng, người phụ nữ này cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Doãn Đạo kéo cà vạt, che giấu nụ cười, ung dung bước ra khỏi bàn làm việc, hai tay đút túi quần.
Thư ký đưa Lư Tiểu Nhã vào.
Anh đứng dựa vào mép bàn với tư thế thoải mái và kiêu ngạo, híp mắt tỏ vẻ bí ẩn nhìn Lư Tiểu Nhã.
Sau một tháng gặp lại nhau, Doãn Đạo nhận ra rằng anh rất nhớ cô.
Khuôn mặt thanh tú ửng hồng dịu dàng, đôi mắt to long lanh, tuy rằng ánh mắt sắc bén mang theo thù hận đối với anh nhưng vẫn là sự quyến rũ mê người.
“Đã lâu không gặp, Tiểu Nhã.” Anh nói chuyện lịch sự và hất tay ra hiệu với thư ký.
Cô thư ký lùi lại, rời khỏi văn phòng và đóng cửa lại.
Lư Tiểu Nhã cầm trong tay một tập tài liệu, lạnh lùng liếc mắt, tức giận nghiến răng, trực tiếp ném lên người anh sau khi tới gần: “Anh có ý gì?”
Doãn Đạo nhanh chóng ôm lấy tập tài liệu, nhếch mép cười nói: “Thái độ như này thật không đúng.”
Nói xong, anh mở tập tài liệu ra chỉ liếc mắt một cái rồi đóng lại, cười nói: “Chúc mừng cô nhậm chức làm trợ lý cho đại tướng, còn vị trí nào tốt hơn chứ, cô nên vui mừng mới phải.”
Lư Tiểu Nhã cười giễu cợt, ngẩng đầu nhìn Doãn Đạo, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng chỉ là mới tốt nghiệp học viện quân sự. Tại sao lại có thể làm việc dưới trướng đại tướng? Tôi hỏi thì Kiều đại tướng bảo tôi hỏi anh.”
Doãn Đạo nhún vai cho rằng bản thân không hề biết gì cũng không thèm giải thích.
Lư Tiểu Nhã mắng: “Anh muốn giở trò gì? Điều này là trái quy định, nếu đất nước điều tra ra là nhờ quan hệ này, tôi sẽ chết rất thảm.”
“Không đâu, cô đã lập được công lớn, cô chắc chắn đủ điều kiện để được thăng chức.” Doãn Đạo trịnh trọng nói.
Lư Tiểu Nhã cười khổ, hỏi: “anh còn có kế hoạch gì nữa? có thể nói cho tôi biết, để tôi chết một cách rõ ràng.”
Doãn Đạo nhìn cô thấy ánh mắt mang đầy ý thù địch, cơn phẫn nỗ bao trùm quanh cô.
Anh bước tới, đưa tay vén lên vài sợi tóc của cô.
Lư Tiểu Nhã chán ghét lùi lại phía sau một bước, hiển nhiên là muốn kéo giãn khoảng cách với anh.
“Tôi làm điều đó vì muốn tốt cho cô.” Doãn Đạo nhẹ nhàng nói: “lần trước tôi đã nói với cô rằng chúng ta có thể buông bỏ hận thù bắt tay trở thành bạn tốt của nhau.”
“Anh nên quên nó đi.” Lư Tiểu Nhã cười mỉa mai: “Tôi không dám trèo cao, làm bạn với Doãn tổng.”
Cô giật lại tập tài liệu và cảnh cáo với vẻ mặt tức giận: “Tôi không quan tâm anh muốn giở trò gì, Lư Tiểu Nhã tôi đây chưa bao giờ sợ gì cả. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, tôi không phải là kẻ dễ bị bắt nạt.”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Doãn Đạo phản ứng lại, lập tức bước theo nắm lấy cánh tay cô, kéo lại.
Lư Tiểu Nhã không kịp phản ứng, mất cảnh giác, cô bị kéo xoay người lại, nằm gọn trong bờ ngực rắn chắc của anh. Cô lập tức phản ứng, chống tay kéo dãn khoảng cách giữa hai người và kêu lên: “Anh định làm gì? Buông tôi ra!”
“Ở lại đây, chúng ta hãy ăn tối cùng nhau.” Giọng nói từ tính của Doãn Đạo “Ăn cái đầu anh.” Lư Tiểu Nhã hung hăng giơ chân đạp lên giày của anh.
Tay đứt ruột xót, cơn đau từ ngón chân khiến khuôn mặt của Doãn Đạo lập tức biến sắc nhăn nhó, tâm can đau đớn, lông mày nhíu lại, nhấc chân lùi về phía sau một bước, nghiến răng yếu ớt nói: “Cô đúng là loại người không biết điều…”
Lư Tiểu Nhã sợ Doãn Đạo trả thù nên vội vàng lùi lại vài bước, giả vờ bình tĩnh cảnh cáo: “Đừng tưởng Lư Tiểu Nhã tôi là một kẻ dễ bị bắt nạt, tôi đến đây để cảnh cáo anh không được giở trò, khiến tôi đến làm việc ở thành phố này, anh nghĩ rằng mình có thể bắt nạt tôi? Đừng mơ.”
Buông những lời tuyệt tình, Lư Tiểu Nhã quay lưng bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
Doãn Đạo hít sâu một hơi, hai tay chống nạnh, quay mặt về phía bầu trời bên ngoài tấm kính cao nhìn trần nhà, bên trong lồng ngực sắp nổ tung.
Anh tự hỏi bản thân xem anh có đặc biệt xấu số không..