Có rất nhiều phụ nữ xếp hàng thì không có hứng thú, nhưng cứ đặc biệt quan tâm người phụ nữ nào là lại bị người ta ghét bỏ, xa lánh.
Trước đây là Bạch Nhược Hi, bây giờ là Lư Tiểu Nhã.
Có lẽ anh nên dành thời gian đi gặp bác sĩ tâm lý, nhất định sẽ chữa khỏi chứng bệnh này, nếu không sẽ lại vướng vào Lư Tiểu Nhã, anh nhất định sẽ chết rất thảm.
Người phụ nữ đó đúng là ớt cay nhỏ.
Vào ban đêm, những vì sao lấp lánh.
Khu vườn của biệt thự Tướng quân rất sinh động.
Một chiếc bàn hình chữ nhật bày đầy rượu và thức ăn, bên cạnh có hai ba cái bếp nướng, trên đó bày đủ các loại hải sản.
Tinh Thần và A Lương đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc nướng.
Ngồi ở chiếc bàn hình chữ nhật là bốn người đàn ông và hai phụ nữ, Kiều Huyền Thạc và vợ, Hách Nguyệt và vợ, cũng như Doãn Đạo và Bộ Dực Thành.
Ánh đèn ngoài vườn lộng lẫy, gió mát thổi nhè nhẹ, mọi người cười nói vui vẻ cùng nâng ly uống rượu.
Doãn Đạo đứng lên, đối diện với Kiều Huyền Thạc khách sáo nâng ly: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu lần này, tôi mời cậu một ly.”
Mọi người đều bối rối, không hiểu điều gì nhìn hai người bọn họ.
Bộ Dực Thành hỏi: “Có chuyện gì vậy? Anh có thể hay không chia sẻ cùng chúng tôi biết em rể anh đã giúp gì được không?”
“Đại sự kiện trong cuộc đời tôi. Có thể là một bi kịch hoặc là một vở hài kịch, hiện tại vẫn chưa nói trước được điều gì, tôi sẽ nói với mọi người khi đã có kết quả.” Doãn Đạo nâng ly uống chúc mừng.
Anh tự tay rót thêm vào một chiếc ly nữa. Lần này anh đối diện với Bộ Dực Thành, cảm xúc dâng trào bất thường: “Ly này, tôi kính mời vị tổng thống vĩ đại của đất nước chúng ta. Tôi chúc anh nhiệm kỳ này đánh bại mọi đối thủ và trở thành chủ tịch lâu nhất ở đất nước chúng ta.
Nói xong anh liền uống cạn ly rượu.
Bạch Nhược Hi cau mày nhìn nỗi buồn không rõ trên gương mặt vui vẻ của Doãn Đạo, dù che giấu rất kỹ trước mặt mọi người nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt cô.
Bộ Dực Thành và Doãn Đạo cũng nâng ly khách sáo uống rượu, cả hai đều xấu hổ ngượng cười.
Sau khi uống xong, Doãn Đạo lại tự rót cho mình một ly khác.
Anh vừa nâng ly đối diện Hách Nguyệt, Hách Nguyệt lập tức đứng lên, EQ đặc biệt cao liền mở lời trước: “Anh muốn chúc phúc cho tôi ly này là vì điều gì?
“Chúc vợ chồng anh mãi hạnh phúc.”
Doãn Đạo lại ngửa cổ, uống hết một ly rượu.
Hách Nguyệt uống cạn, đặt ly xuống: “Tôi cũng chúc những điều cậu mong muốn đều thành hiện thực, hãy theo đuổi hạnh phúc của mình càng sớm càng tốt.”
Bạch Nhược Hi vô cùng lo lắng, thở dài, hướng Doãn Đạo kêu: “Anh, anh đừng uống nữa, có phải là đã gặp chuyện không vui? Anh hãy cứ nói ra với mọi người, xem có giúp được gì không, đừng mượn cơ hội uống với mọi người để chuốc say chính mình.”
Doãn Đạo cười nói: “Không có, không có chuyện gì đâu, anh với em gái đáng yêu còn chưa uống một ly mà, đến đây rót rượu nào. Hôm nay là một ngày rất vui. Còn có thể trò chuyện, ở bên uống rượu, cười đùa với rất nhiều người tuyệt vời như vậy, tất cả đều là nhờ phúc em gái anh đó.”
Doãn Đạo đã say, vừa nói vừa rót rượu cho Bạch Nhược Hi.
“Anh, anh say rồi?”
“Anh Không say, anh rất tỉnh táo.”
Rốt cuộc thì anh đã gặp phải chuyện gì vậy?
Doãn Đạo tiếp tục rót rượu cho mình, im lặng, không trả lời Bạch Nhược Hi.
Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng kéo cổ tay Bạch Nhược Hi, ghé sát vào tai cô nói nhỏ, Lư Tiểu Nhã đã đến Tịch Thành rồi, trong hai ngày tới sẽ phải đến đơn vị báo danh, đó là ý của anh trai.”
Bạch Nhược Hi dường như đã nhận ra điều gì đó, cô ngạc nhiên nhìn Kiều Huyền Thạc, ánh mắt đầy nghi ngờ cùng suy đoán.