Triệu Toa Na bị mắng khiến giọng nói trở nên yếu ớt hơn, thần sắc dừng lại … “Tôi, tôi cũng chỉ nghe người khác nói, hiện tại anh không sao chứ?”
“Ai nói với cô?” Giọng điệu của Kiều Huyền Thạc ngắn gọn và trong trẻo, uy nghiêm và lạnh lùng.
“…”
Triệu Toa Na không trả lời.
Lúc này, Kiều Huyền Thạc dường như nghĩ đến điều gì đó, anh mới nhớ tới việc Hách Nguyệt nói với anh rằng Triệu Toa Na bị một người đàn ông mặc đồ đen mang vào một chiếc xe hơi lạ rời đi.
Mọi chuyện có chút kỳ lạ, anh nghĩ đến đó, lập tức đổi ý, nói: “Toa Na, bây giờ cô đang ở đâu? Gặp nhau đi, tôi muốn hỏi cô một số chuyện.”
“Tôi hiện tại không tiện gặp anh.”
Kiều Huyền Thạc càng cảm thấy kỳ quái, bình tĩnh lại một lúc, chậm rãi mới nói: “Ừ, có thời gian sẽ gặp lại.”
“Được.”
Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt cuộc gọi, lấy điện thoại di động gọi cho Bộ Dực Thành, sau khi Bộ Dực Thành được kết nối, anh nóng lòng hạ lệnh, “Dực Thành, lập tức điều tra Triệu Toa Na.”
“Triệu Toa Na sao?” Bộ Dực Thành đã rất nghi hoặc.
Kiều Huyền Thạc cũng không có thời gian để giải thích quá nhiều với anh ta, giọng nói dứt khoát: “Cô ta có điều bất thường. Cô ta đã biết tin tức về sự mất tích của con trai tôi và cô ta đã bị người nào đó đưa đi. Hách Nguyệt cũng biết chuyện này. Các anh nên chú trọng điều tra cô ta hơn một chút.”
“Được rồi, tôi sẽ cho người xử lý chuyện này.”
“Nhờ vả cậu.”
“Không cần khách sáo với tôi.”
Hai người nói ngắn gọn vài câu rồi ngắt điện thoại.
Tại biệt thự của tướng quân.
Bạch Nhược Hi và Lam Tuyết ngồi bên cạnh giường, nhìn hai đứa trẻ đã ngủ say, không khí yên tĩnh và vô cùng áp lực, bao trùm một cảm giác buồn bã.
Lam Tuyết khuyên bảo Bạch Nhược Hi cả ngày cũng đã mệt.
Hơn nữa nói bao nhiêu cũng không lời nào có thể bù đắp nỗi buồn thương của cô ấy vào lúc này.
Đối với một người mẹ, không gì đau khổ hơn khi có chuyện không may xảy ra với đứa con của mình.
Thật lâu sau, Lam Tuyết nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, đã là một giờ sáng. Cô nhìn khuôn mặt phờ phạc tái nhợt của Bạch Nhược Hi, bơ phờ giống như người mất hồn.
“Nhược Hi …” Ngay khi cô vừa định nói, Bạch Nhược Hi đã lập tức ngắt lời cô.
“Lam Tuyết, mình không sao, cậu cùng mệt rồi, hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Bạch Nhược Hi chậm rãi nói, giọng nói vô cùng trầm thấp.
Lam Tuyết vẫn như cũ không yên tâm, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, vài phút sau mang theo chăn gối tiến trở lại phòng, rồi nằm gọn trên sàn nhà, “Mình biết hôm nay cậu sẽ không quay về phòng ngủ, mình cũng không muốn đi, vậy chúng tôi hãy cùng nhau ở bên cạnh hai đứa trẻ đi, chúng ta sẽ không đi đâu cả, chồng cậu chắc chắn sẽ tìm thấy Tiểu Bảo, ngày mai tỉnh dậy là chúng ta sẽ có thể nhìn thấy Tiểu Bảo hoạt bát, đáng yêu phải không.”
Thật là một mong ước tuyệt vời. Hy vọng bao nhiêu càng làm Bạch Nhược Hi xúc động bấy nhiêu.
Bạch Nhược Hi chỉ cần nghĩ đến cảnh đó đã muốn bật khóc, cô đưa tay gạt đi nước mắt nơi khóe mắt, kiên cường gật đầu, “Anh Ba sẽ mang Tiểu Bảo trở về, nhất định sẽ trở về.”
“Cứ nghĩ như vậy là được rồi.” Lam Tuyết đi tới bên cạnh, kéo tay cô đứng lên, “Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi, đã muộn rồi.”
Bạch Nhược Hi tùy ý để Lam Tuyết kéo đi đến tấm thảm lót trên sàn nhà, nằm xuống và đắp chăn lên.
Lam Tuyết nằm nghiêng đối diện với sườn mặt của Bạch Nhược Hi, duỗi tay ôm lấy eo cô, ấm áp thì thầm nói, “Hôm nay đừng nghĩ ngợi gì nữa, hãy ngủ sớm lấy tinh thần để ngày mai đón Tiểu Bảo của chúng ta về nhà.”
Bạch Nhược Hi cười chua xót, và từ từ nhắm mắt lại.
Cửa sổ và cửa ra vào đều được khóa cẩn thận, bên ngoài biệt thự cũng được canh gác nghiêm ngặt, A Lương và Tinh Thần cũng đang túc trực.
An toàn được đảm bảo tuyệt đối, nhưng Bạch Nhược Hi không thể nào ngủ được.