Sau khi nhắm mắt một lúc lâu, trong tâm trí cô toàn bộ đều hiện lên hình ảnh Tiểu Bảo.
Không biết bây giờ nó có sợ không, không thấy ba mẹ có khóc lóc hay không?
Những kẻ bắt cóc có ý đồ gì? Liệu họ có làm tổn thương nó không?
Đầu óc cô một mảng mờ mịt, cứ miên man suy nghĩ, không thể nào bình tâm lại được.
Một lúc sau, tiếng thở của Lam Tuyết phát ra đều đều bên cạnh cô, cô mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn Lam Tuyết đang ngủ say bên cạnh, sau đó lại ngước mắt mắt nhìn về phía Đại Bảo, Nhị Bảo trên giường.
Bọn trẻ ngủ rất yên bình, không biết em trai mình bị người ta vào nhà bắt cóc, bọn chúng còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Sẽ không lo lắng cũng không buồn phiền.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Bạch Nhược Hi vẫn không thể nào ngủ được, cô nhẹ nhàng kéo tay Lam Tuyết ra, vén chăn lên.
Cô đắp chăn lại cẩn thận cho Lam Tuyết, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh hai đứa trẻ.
Cô vươn tay chạm vào khuôn mặt non nớt của bọn trẻ, khóe mắt cô lại đẫm nước mắt.
Cô bước đến bên cửa sổ và kéo cửa, để xác định chắc chắn rằng cửa ban công đã được đóng thật chặt, sau đó cô mới yên tâm xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, ngoài đại sảnh vô cùng sáng sủa. Nhưng yên tĩnh đến đáng sợ.
Bạch Nhược Hi đi xuống cầu thang và chậm rãi đi ra cửa.
Vừa mở cửa, A Lương đang trực ở cửa liền cúi đầu chào: “Cô Ba, đã muộn như này mà vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Tôi không ngủ được, ra đây hít thở không khí một chút.” Bạch Nhược Hi nhìn quanh, rồi hỏi, “Tinh Thần đâu?”
“Tinh Thần đã đưa những người khác đi tuần tra gần đây. Cô đừng lo, ngôi nhà vẫn được bảo vệ an toàn.”
“Ừm, các anh vất vả rồi.” Bạch Nhược Hi trong lòng chua xót, nhưng vẫn cố nở một nụ cười cười, lạc quan hướng về phía trước.
“Không vất vả.” A Lương trả lời.
Bạch Nhược Hi bước ra khỏi nhà và nhìn bãi cỏ trong vườn.
Đó là khu vườn sau nhà, và phía bên kia là nơi họ gia đình họ thường quây quần ở cùng với nhau.
Gió thổi nhè nhẹ mang theo chút lành lạnh, Bạch Nhược Hi đột nhiên cảm thấy thấy hơi lạnh.
Một lát sau, một chiếc xe quân sự chạy vào biệt thự của tướng quân, Bạch Nhược Hi biết rằng đó là xe Kiều Huyền Thạc trở về. Cô bỗng tràn đầy hy vọng chạy tới, kích động kêu lên: Anh Ba, anh Ba, anh đã tìm được con chưa?”
Kiều Huyền Thạc mở cửa bước xuống xe, ánh mắt trầm lắng tiều tụy, cũng không thấy ôm đứa nhỏ xuống xe.
Bạch Nhược Hi sau khi thấy vậy liền dừng lại và nhìn anh với đôi mắt thất vọng, nước mắt lại lăn dài.
Kiều Huyền Thạc là người đàn ông toàn năng trong trái tim cô, anh đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô và các con cô, bảo vệ gia đình này.
Tuy nhiên, mọi kỳ vọng của cô giờ đây đã tan thành mây khói.
Kiều Huyền Thạc bước nhanh đến trước mặt cô cô, hai tay ôm mặt cô, nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, nhìn trong ánh mắt đờ đẫn, tràn đầy thất vọng và cô đơn.
Kiều Huyền Thạc không đành lòng, nhẹ nhàng nói, “Nhược Hi, hãy mạnh mẽ lên, đừng khóc, đừng buồn, anh nhất định sẽ tìm được Tiểu Bảo, anh dùng cả cái mạng này đảm bảo Tiểu Bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Bạch Nhược Hi biết anh áy náy, đau lòng, chắc chắn trong lòng cũng rất khó chịu, cô tỏ ra vẻ mạnh mẽ và nở một nụ cười, “Anh ba, em vẫn luôn tin tưởng anh, em không sao, Tiểu Bảo sẽ trở về, nhất định sẽ như vậy.”
Kiều Huyền Thạc xúc động ôm lấy vai cô và nhẹ nhàng ôm thật chặt vào trong lồng ngực.
Khoảnh khắc Bạch Nhược Hi tựa vào lồng ngực ấm áp mạnh mẽ của anh, trái tim trống rỗng và lo lắng của cô cũng bình tĩnh hơn một chút.