“Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?”
Kiều Huyền Thạc khoác tay anh và bước vào nhà.
Bộ Dực Thành hiếm khi xúc động nói: “Đã đến lúc phải về nhà và tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.”
“Còn chung thân đại sự trong đời của cậu thì sao? Chưa thích ai sao?”
“…” Bộ Dực Thành im lặng, nụ cười chua xót, giống như gượng ép cười, nhưng cười không nổi.
“Con trai tôi từ nay sẽ là con nuôi của cậu.” Bạch Nhược Hi xen vào nói với lòng biết ơn: “Người đã cứu mạng TiểuBbảo, ân cứu mạng giống như cha mẹ tái sinh.”
“Em dâu, em nói quá rồi, không cần khách khí như vậy, Thạc và tôi là anh em, con của hai người cũng là người thân nhất của tôi.”
Một người đàn ông trọng tình nghĩa luôn đẹp trai như vậy, Bạch Nhược Hi từ từ cảm thấy tình bạn sâu sắc giữa Kiều Huyền Thạc, Hách Nguyệt và Bộ Dực Thành không thể diễn tả thành lời.
Cô hiểu, hiểu rất rõ và thậm chí có một sự biết ơn sâu sắc.
Khi Tiểu Bảo trở về nhà, mọi người đều rất phấn khích.
Trần Tĩnh mất trí nhớ vẫn chưa được cải thiện, nhưng mọi người đã vui vẻ hơn.
Bà rất yêu con mình và gia đình này. Mặc dù bà muốn nhìn nhận lại mọi kí ức, nhưng ký ức của bà đều là những kỷ niệm mới.
Hồi ức cũ, dù tốt đẹp hay tệ hại, tất cả đều bị lãng quên.
Trong thư phòng.
Kiều Huyền Thạc mở một chai rượu, Hách Nguyệt và Bộ Dực Thành đi cùng anh để ăn mừng sự trở về an toàn của đứa trẻ, và nhân tiện, họ thảo luận cách tìm Kiều Nhất Hoắc và đánh gục thế lực mới của Kiều Đông Lăng.
Sắc trời dần dần tối sầm lại.
Đèn ở nhà sáng trưng.
Đêm nay, ba người đàn ông, một vài chai rượu, một căn phòng, những ngôi sao lấp lánh ngoài cửa sổ, trò chuyện về quá khứ, tán gẫu về tương lai, vừa cười vừa hò hét, thẳng tới bình minh.
Sau khi Bộ Dực Thành từ chức, một tháng sau tân tổng thống Tịch Quốc được bổ nhiệm.
Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người phải ngạc nhiên là tân tổng thống lần này lại là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc, cũng là vị nữ tổng thống duy nhất của Tịch Quốc Kiều Đông Lăng bị bắt giam vì nghi ngờ có liên quan tới việc hối lộ nên cũng mất đi cơ hội trở thành Tổng Thống.
Kiều Huyền Thạc vẫn như cũ giữ chức vị đại tướng quân chủ quản quân lực của Tịch Quốc.
Kiều Nhất Hoắc sau khi rời khỏi Tịch Quốc thì hoàn toàn không có tin tức.
Mà cũng bởi vì kế hoạch của ông ta đã đẩy con trai ông ta vào trong Ngục giam.
Không có ai dám truy cứu rốt cuộc tại sao Kiều Đông Lăng lại bị điều và bị giam giữ vì suy cho cùng người dân chỉ quan tâm đến kết quả chứ cũng không có ai quan tâm theo đuổi quá trình.
Một thời gian sau thì mọi chuyện cũng dần dần phai nhạt.
Mọi người cũng chỉ còn nhớ rõ Tịch Quốc trước kia có một vị tổng thống vô cùng đẹp trai, tiêu sái đã cống hiến nhiều năm cho đất nước, là một người đàn ông vĩ đại và điều quan trọng nhất là anh ấy độc thân.
Lại qua thêm một vài năm thì mọi người có lẽ cũng quên luôn cả người đàn ông vĩ đại này, có lẽ gặp lại thì mới có thể nhớ tới.
Hách Nguyệt mang theo Lam Tuyết cùng với hai con gái định cư lâu dài tại nước ngoài, thỉnh thoảng mới về nước để thăm người thân cùng bạn bè Còn Doãn Đạo vẫn hết mực cưng chiều em gái, con đường đi tìm tình yêu đích thực không hẹn ngày thành công, càng đi càng xa.
Lư Tiểu Nhã là thư kí của Kiều Huyền Thạc, điều này đối với Doãn Đạo cũng xem như là tạo điều kiện nhưng có đến được với nhau hay không thì còn phải chờ xem tạo hóa.
Cuộc sống cứ vậy trôi qua, dữ dội hạnh phúc.
Một năm sau.
Bộ Dực Thành rời khỏi Tịch Quốc trở về thủ đô của Vân Quốc để tiếp quản tập đoàn sản xuất vũ khí của Kiều Huyền Thạc bởi vì anh ta cũng là cổ đông lớn trong tập đoàn này, Nơi này cách Tịch Quốc của Kiều Huyền Thạc 3 đất nước và cách nơi ở của Hách Nguyệt một đất nwocs.
Ba người đàn ông không còn nhiều cơ hội để qua lại với nhau như trước kia nữa, mỗi người đều có công việc và cuộc sống riêng.