Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 596: Chương 596




Người đàn ông làm ngơ trước những lời nói của Doãn Nhược Thi, vẫn ôm An Chỉ Nguyệt trên tay và xoay người rời đi.

An Chỉ Nguyệt lúc này rất hồi hộp, đây là lần đầu tiên cô được một người đàn ông ôm một cách thân mật như thể đang ôm một cô công chúa, cô chắc chắn rằng hai người đã từng quen nhau, nhưng cô không thể nhớ ra người đàn ông này là ai.

Người đàn ông vừa đi được vài bước, phía sau lưng liền truyền đến giọng nói phẫn nộ của một người đàn ông lớn tuổi trong gia đình. “Ra nước ngoài nhiều năm như vậy, con đã quên 10 năm trước người phụ này đã đâm con một dao rồi sao, địch – ta sao lại có thể không biết phân biệt như vậy?”

Bước chân của người đàn ông đột ngột dừng lại, thân thể hơi cứng đờ, sắc mặt tối sầm lại.

An Chỉ Nguyệt hoàn toàn bị sốc khi nghe những gì ông cụ nói, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.

Anh ta … anh ta là … người đàn ông này là người thiếu chút nữa bị cô giết chết mười năm trước.

Anh họ của Doãn Nhược Thi, Bộ Dực Thành sao?

Anh ta là Bộ Dực Thành sao?

Trong chốc lát.

An Chỉ Nguyệt cảm thấy da đầu tê dại, thân thể căng thẳng run nhè nhẹ, tim đập thình thịch, hô hấp rối loạn, đầu óc trống rỗng, thấp thỏm lo lắng ……

Nhà họ Bộ uy nghiêm nhất là ông cụ Bộ, một lời nói ra như núi, giờ phút này rất tức giận ra lệnh nói “Đem người phụ nữ này cho cảnh sát xử lý, con không được phép nhúng tay vào.”

Bộ Dực Thành đôi mắt sắc bén như kiếm, giọng nói trầm thấp và vô cùng lạnh lùng, “Ông nội ra lệnh cho con, không cảm thấy buồn cười sao?”

Mọi người có mặt đều đổ mồ hôi lạnh vì Bộ Dực Thành.

Cho đến nay, anh là người duy nhất trong họ Bộ dám ngang ngược và chống lại ông lão.

Buông ra những lời lạnh lùng xong, Bộ Dực Thành cũng không hề quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của ông lão hiện giờ có bao nhiêu đáng sợ.

An Chỉ Nguyệt cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung vì sợ hãi. Nhận thức của cô về người đàn ông này đã là cách đây mười năm, và lúc này cô đang rất lo lắng.

Bộ Dực Thành muốn làm gì? Muốn ôm cô đi nơi nào?

Liệu anh có nghĩ rằng cô chính là kẻ sát nhân đã đầu độc Doãn Nhược Lam, liệu có phải anh muốn trả thù vì bị đâm một đao mười năm trước không, sau đó anh ta có đưa cô đến một nơi đất hẻo lánh không người để lột da cô và chặt cô thành từng mảnh?

Vừa mới ra khỏi hang sói, lại rơi vào hang hổ!

An Chỉ Nguyệt không khỏi giật mình, càng nghĩ càng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhìn xung quanh nghĩ cách thoát khỏi anh.

Bộ Dực Thành ôm An Chỉ Nguyệt đi về phía xe của mình, Lạc Thập Thất, người đang bảo vệ xe, ngay lập tức mở cửa ghế sau và nhìn chằm chằm vào An Chỉ Nguyệt trong vòng tay của Bộ Dực Thành với ánh mắt tò mò.

Bộ Dực Thành cúi người xuống và đặt An Chỉ Nguyệt ngồi vào ghế sau.

An Chỉ Nguyệt vừa lên xe, liền nhanh chóng hướng mở cửa bên kia lao ra ngoài.

“A …” Một tiếng hét vang vọng núi rừng.

An Chỉ Nguyệt bối rối đến mức không để ý xe đang đậu sát bên lưng chừng núi, cửa bên kia là sườn núi không có rào chắn, cô lao ra giẫm lên không rồi ngã xuống.

Bộ Dực Thành ngay lập tức sửng sốt, sắc mặt thay đổi, khẩn trương, lo lắng đi một vòng quanh xe.

Lạc Thập Thất cũng vội vàng tiến lên: “Sếp, cô ấy đã nhảy xuống vách núi, cần tôi xuống cứu cô ấy …”

Lạc Thập Thất chưa kịp nói xong, Bộ Dực Thành đã liều mạng nhảy xuống, cơ thể lao xuống sườn núi như bay.

Lạc Thập Thất kinh ngạc hỏi: “ Sếp làm sao vậy?”

An Chỉ Nguyệt lăn xuống núi như một quả bóng, bị cành cây và tảng đá hất văng nửa người, cuối cùng bị một cây lớn chặn lại.

Cô cảm thấy cơ thể đau đớn giống như bị một chiếc xe tải lớn chạy qua, đầu óc hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.