Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 597: Chương 597




An Chỉ Nguyệt chật vật ngồi dậy, nhận thấy Bộ Dực Thành đang lao về phía mình, hoảng sợ hét lên: “Đừng tới đây, đừng tới …” Cô nắm lấy viên sỏi trên mặt đất ném về phía Bộ Dực Thành. Cô đứng dậy trong cơn đau đớn và bỏ chạy tập tễnh với đôi chân bị thương.

Viên đá bay về phía Bộ Dực Thành, anh đột ngột dừng lại, nghiêng đầu né tránh, một viên đá nhỏ bay ngang qua chạm má anh, ngay lập tức hiện lên một vết máu nhạt.

Bộ Dực Thành nheo đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng An Chỉ Nguyệt chạy trốn, trong sâu thẳm đáy lòng chợt lóe lên một tia lạnh lùng.

Đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào má bị thương.

An Chỉ Nguyệt lảo đảo chạy về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, liền thấy anh đang sờ mặt mình.

Vừa rồi có phải viên đá đã đánh trúng người đàn ông đó không?

Làm sao bây giờ?

Bộ Dực Thành nhất định sẽ giết cô.

An Chỉ Nguyệt muốn khóc nhưng không ra nước mắt, lúc này tâm trạng cô hoảng loạn và bất an như mười năm trước cô cầm dao gọt hoa quả trên tay đâm vào bụng Bộ Dực Thành, rồi một mình bỏ chạy trên đường phố trong đêm tối với nỗi sợ hãi.

Lần đó, cô đã suýt chút nữa là giết chết Bộ Dực Thành.

Người đàn ông khủng bố này không phải là thứ dễ chọc nhưng cô lại một lần nữa đắc tội với anh.

An Chỉ Nguyệt điên cuồng chạy về phía trước, nhưng chạy không được bao xa, cô cảm thấy choáng váng, đôi mắt dần nhắm lại, chân mềm nhũn ra, cô lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.

Bộ Dực Thành từa xa nhìn thấy An Chỉ Nguyệt ngã xuống đất, anh lập tức chạy nhanh tới.

Anh quỳ một gối trước mặt An Chỉ Nguyệt, ôm lấy cô trong vòng tay, nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt và hốc hác của cô, ánh mắt anh dịu lại, lẩm bẩm nói: “Em sợ cái gì chứ?”

An Chỉ Nguyệt từ từ mở mắt ra, đôi lông mi trông như cánh bướm bay chớp chớp.

Đập vào mắt là trần nhà được thiết kế tinh tế, căn phòng lớn sáng sủa và rộng rãi, màu trắng xám cách điệu đơn giản thoải mái.

Cô cảm thấy đầu đau nhói, khẽ di chuyển cơ thể, chiếc giường cỡ lớn cùng chăn ấm áp đắp bên trên khiến cô bất ngờ bật dậy bằng cả hai tay.

Cô nhìn xuống cơ thể, phát hiện mình mặc một chiếc váy trắng, tay chân băng bó nhiều chỗ, mùi thuốc sảng khoái xộc lên mũi.

Đây là nơi nào vậy?

Tại sao cô lại ở đây?

An Chỉ Nguyệt nghi ngờ liếc nhìn xung quanh, lập tức vén chăn bước ra khỏi giường.

Không tìm thấy dép, cô bước chân trần xuống sàn nhà lạnh lẽo rời khỏi phòng.

Bước ra ngoài lối đi dạo ở hành lang, những gì cô nhìn thấy là chiếc đèn pha lê sang trọng được treo chính giữa phòng khách vô cùng tinh tế.

Cô đi ngang qua một cánh cửa bị khép hờ, và nghe thấy những âm thanh vù vù bên trong.

An Chỉ Nguyệt tò mò đến gần và nhìn qua qua khe cửa.

Cảnh tượng trước mắt khiến An Chỉ Nguyệt trừng lớn mắt vì sợ hãi, cô đột nhiên che miệng lại, cơ thể bất động lập tức Trong phòng, Bộ Dực Thành đang dùng máy sấy tóc thổi khô mái tóc ngắn, sau khi tắm xong, anh ta mặc một chiếc quần nhỏ màu đen, nửa thân trên trần trụi lộ ra đường nét của cơ thể.

Đường nét cơ thể rắn chắc của anh rất đẹp, nhưng trên ngực có một vết sẹo đáng sợ như dây mây dài 10cm kéo dài đến ngang lưng.

Trông rất đáng sợ.

An Chỉ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo lùi lại.

Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói, “Cô đang nhìn trộm cậu chủ thay quần áo sao?”

An Chỉ Nguyệt giật mình quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Lạc Thập Thất, vội vàng sợ hãi lui về phía sau hai bước, lỡ tay đụng phải cánh cửa khép hờ, lùi vào phòng.

Tiếng máy sấy tóc được tắt đi, Bộ Dực Thành nhanh chóng nhặt quần áo thường ngày bên cạnh mặc vào, cau mày tuấn tú nhìn chằm chằm An Chỉ Nguyệt cùng Lạc Thập Thất đang ở ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.