Nhạc chuông giống như một lời nhắc nhở, Doãn Đạo thắt
lại chiếc thắt lưng vừa được cởi ra rất khó chịu, thắt lại dây thắt
lưng, bước đến nhận điện thoại, đưa ngón tay lên màn hình.
Khi đã sẵn sàng để trả lời cuộc gọi, hắn do dự. Hắn từ
từ buông ngón tay ra. Cuộc gọi của Kiều Huyền Thạc, trả lời hoặc không
trả lời sẽ ảnh hưởng đến kết quả.
Chỉ vào một khoảnh khắc nào đó, một ý tưởng khiến Doãn
Đạo cảm thấy không thể tưởng tượng đã chui vào đầu hắn ta. Hắn ta muốn
người phụ nữ này, anh ta muốn kết hôn với Bạch Nhược Hy.
Không phải bởi vì Doãn Nhụy, không phải để chia rẽ hai
người họ, hắn thuần túy, đơn giản, không thể hiểu được lại đối Bạch
Nhược Hy có suy nghĩ về suốt cả cuộc đời. Sau một hồi đấu tranh tư
tưởng, Doãn Đạo tắt máy, nhét lại điện thoại trở lại túi xách. Anh đi
tới mép giường, cầm chăn bông ném lên người Bạch Nhược Hy, cầm điếu
thuốc và bật lửa, đi ra ban công hút thuốc.
“Số điện thoại bạn gọi hiện giờ không liên lạc được…”
Sau vài cuộc gọi, vẫn chỉ một câu nói lạnh lùng như vậy vang lên trong
điện thoại. Kiều Huyền Thạc từ từ hạ tay xuống, cầm điện thoại để trên
mặt bàn. Trên mặt bàn vẫn còn nguyên hai bộ chén đũa, các món ăn được
bày ra đĩa. Trời càng lúc càng khuya, đêm càng lúc càng lạnh.
Đồ ăn vốn đã nguội lạnh, lòng người cũng lạnh, trên
khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, ánh mắt cũng sâu xa. Đêm khuya
thanh vắng, cơn gió lạnh từ bên ngoài lùa vào qua tấm rèm cửa trước ban
công, thổi vào nhà. Ngôi nhà lần đầu tiên thiếu Bạch Nhược Hy trở nên im lặng mà lạnh lẽo đến chết người, yên tĩnh đến đáng sợ.
Hơi thở cô đơn của Kiều Huyền Thạc tràn ngập khắp cơ thể và cả ngôi nhà. Càng về đêm, không gian càng trở lên im ắng. Đột nhiên, một tia chớp chiếu sáng màn đêm ngoài cửa sổ, vụt qua rồi lại chìm vào
bóng tối. “Đùng…g..g…”
Một tiếng sấm vang lên làm rung chuyển cả mặt đất. Kiều
Huyền Thạc chậm rãi nhấc điện thoại trên màn hình và gọi lại cho Bạch
Nhược Hy, vẫn chỉ nghe thấy câu nói quen thuộc: “Số điện thoại bạn gọi
hiện giờ không liên lạc được…”.
Anh đặt máy xuống, liếc nhìn thời gian trên màn hình.
Bây giờ là 1 giờ 53 phút sáng. Anh bình tĩnh đặt điện thoại xuống,
nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. chốc lát, tiếng sấm chớp, và tiếng mưa tí tách khiến cả không gian trở nên ồn ào. Cơn bão ập đến bất ngờ trong đêm.
Người đàn ông tâm đang ở bên ngoài. Nhược Hy đã đi đâu?
Tin nhắn của cô nói rằng cô ấy sẽ quay trở lại nhà sau khi giải quyết sự việc, nghe tin nhắn cuối cùng của cô dường như không còn tức giận nữa,
cô đang gặp nguy hiểm hay đang trốn tránh anh? Ngoại trừ tổ ấm này, cô
không có bạn bè, người thân, không nơi nương tựa, cô nhất định sẽ quay
lại.
Trời mưa suốt đêm. Bạch Nhược Hy mông lung từ từ tỉnh
táo lại, đầu đau kịch liệt, và cơ thể dường như kiệt sức, đau nhức và
yếu ớt. Cô từ từ di chuyển thân thể, cảm giác phần gáy sau đầu đau nhức, cô cau mày sờ sờ sau đầu, từ từ mở mắt ra.
Trần nhà hiện ra thật xa lạ. Cô lập tức nhớ lại tối hôm
qua, trái tim cô kịch liệt run lên, cô cầm chăn bông rồi mở ra, nhìn
xuống chăn bông. Cơ thể trần như nhộng. Lúc này, cô hoảng sợ, bối rối,
hoảng hốt nhìn lướt qua căn phòng một cách bối rối.
Căn phòng xa lạ, khăn trải giường và chăn lông vũ xa lạ, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên ghế sô pha
bên trái, mới hiểu ra mọi chuyện. Trái tim như bị hàng nghìn cục đá đè
lên, khó chịu không nói ra lời.
Nước mắt lặng lẽ trào ra trong hốc mắt, cô kéo chặt ga
trải giường che mình lại, nhìn quần áo lộn xộn trên sàn nhà, nước mắt
trong vắt từ từ rơi xuống khóe mắt.
“Dậy rồi?” Doãn Đạo dập tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, trông hơi có vẻ hốc hác sau khi cả đêm không ngủ, mặc một chiếc
quần đùi kẻ sọc, phía trên mình trần đi về phía Bạch Nhược Hy. Bạch
Nhược Hy cắn môi dưới và nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Cô nhớ rõ ràng đêm qua bị vệ sĩ của Doãn Nhụy đánh thuốc mê ngất đi. Khi tỉnh lại một chút, đã bị dục vọng chi phối, cô nghĩ
rằng chính chồng mình nên đã kéo người đàn ông đó để hôn. Sau này … Sau
này cô không còn trí nhớ nữa.
Nghĩ đến đây tim như bị xé rách đau đớn và tuôn trào
nước mắt. Người đàn ông hai tay chống xuống giường, chậm rãi đến gần,
thấp giỏng nỉ non: “Trước kia nói không kết hôn cho ta, như thế nào cô
lại xoay người chạy lên giường của ta?”
Bạch Nhược Hy dùng hết sức cắn chặt môi dưới, cắn đến
chảy máu, tay cầm chăn bông run rẩy mà nắm chặt, lúc này, cô muốn tự
sát. Sự ham muốn của cô đêm qua quá mạnh mẽ khiến cô không thể nào kiểm
soát được. Bạch Nhược Hy uất ức, hung hăng hỏi:
“Chúng ta có phát sinh quan hệ?”
“Ừ.” Doãn Đạo gật đầu cười.
“Hôm qua cô quá nhiệt tình. Không ngờ cô ngoài mặt có vẻ ngây thơ, trên giường lại hoang đường như vậy. Ta còn thu lại video.”
“ Đồ khốn nạn. ” Bạch Nhược Hy đột nhiên mở mắt ra, nước mắt lăn dài trong hốc mắt, tim như bị dao cứa vào, cả người trùng
xuống, lúc này cô đau đến mức muốn chết ngay lập tức, cô sẽ đối mặt như
thế nào với Người đàn ông cô yêu nhất đây? cô sẽ phải đối mặt như thế
nào với tương lai phía trước của mình?
“Đừng nóng giận, tôi chỉ muốn giữ lại để làm kỷ niệm.”
Doãn Đạo cười xấu xa, xoay người khom lưng, nhặt quần áo trên sàn ném lên giường: “Mặc quần áo vào, đừng dụ dỗ tôi nữa, tối hôm
qua bị cô ép tới ba lần, làm tôi sắp không chịu nổi rồi. ”
Nghe được những lời này, tai Bạch Nhược Hy như bị cắn xé bởi ngàn vạn con trùng độc, trong lòng đau đớn như bị xé rách không
thôi. Nước mắt rơi như mưa, hiện thực làm cô trở nên tuyệt vọng.
Cô mơ hồ nhớ mình đã ôm người đàn ông đó, gọi hắn “anh
Ba”, gọi hắn là “chồng”. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ khủng khiếp. Cô
thật đáng chết. Bạch Nhược Hy chậm rãi ngồi dậy, khuôn mặt tái nhợt đầy
nước mắt, duỗi tay ra, đem quần áo mặc vào dưới chăn, giống như một con
rối không có linh hồn.
Doãn Đạo ngồi trên sô pha, nâng chéo chân lên nhìn Bạch
Nhược Hy, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của cô, hắn có chút lo lắng, nhíu mày
nhìn cô. Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy cô ấy không giống một
người phụ nữ bình thường, đối mặt với loại chuyện này, không làm nháo,
không đánh hay mắng, ngoại trừ rơi lệ, cô ấy có vẻ bình tĩnh.
Sau khi mặc quần áo, Bạch Nhược Hy phát hiện ra rằng bàn chân của mình như bị bầm tím còn rất đau, trong lòng lại thêm một cơn
ớn lạnh, tối hôm qua rốt cuộc có bao nhiêu kịch liệt, làm đến toàn thân
đều là đau? Buồn, nực cười, và càng đáng ghét hơn nữa. Gáy vẫn còn đau,
đầu sưng tấy, cô mặc quần áo, xuống giường chậm rãi đi về phía Doãn Đạo.
Khi Doãn Đạo còn đang thất thần, Bạch Nhược Hy đột nhiên đập mạnh hai đầu gối quỳ xuống, quỳ trước mặt hắn. Hắn ta sững sờ và
khó hiểu, nhưng vẫn im lặng nhìn những giọt nước mắt từ từ rơi trên
khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Nhược Hy, cô nếm vị nước mắt đến chua xót,
trái tim cô rỉ máu, nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông, nghẹn ngào cầu xin “Làm ơn đưa video ghi hình cho tôi, tôi cầu xin anh?”
Doãn Đạo giọng điệu chua ngoa hỏi, ngoài miệng cười: “Cô sợ tôi cho Kiều Huyền Thạc xem sao? Cô sợ Kiều Huyền Thạc sẽ biết cô
như vậy, biết cô là người phụ nữ lả lơi ong bướm, cô sợ … “
Không đợi hắn nói xong, Bạch Nhược Hy nổi điên, gầm
lên:” Tất cả là lỗi của em gái anh. ” Doãn Đạo nói đột nhiên im bặt, bị
sự tức giận của Bạch Nhược Hy làm cho chấn kinh.
Trong một lúc, hắn ta không nói nên lời. “Doãn Nhụy lần
này đạt được nguyện vọng.” Bạch Nhược Hy dở khóc dở cười, vừa tuyệt
vọng, vừa nghẹn ngào hét lên: “Đưa video cho tôi. Bất kể anh yêu cầu
điều gì, tôi sẽ đáp ứng anh. Đưa video cho tôi…Đừng để anh Ba nhìn thấy
tôi dơ bẩn, không thể … tuyệt đối không được… “