Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 155: Chương 155: Lịch sử sáng lập Tập đoàn Kiều Thị




Kiều Huyền Thạc bùi ngùi buông tài

liệu trong tay xuống.

Xem ra chú Hai anh bị ép quá đâm

sốt ruột, quyền phát ngôn của

doanh nghiệp rơi vào trong tay Kiều

Huyền Hạo, ông ta còn tức giận bất

bình đòi kiện.

Vụ kiện này ông ta chắc chắn sẽ

thua, không ngờ lại đào lên sự kiện

sáng lập Tập đoàn Kiều Thị đã bị

chôn giấu rất sâu.

Tập đoàn Kiều Thị được thành lập

vào một trăm năm trước, khi đó có

tên là “Hãng buôn Đại Hải”, chỉ là

một hãng buôn mậu dịch hải ngoại

rất nhỏ, do cụ ngoại của Kiều Huyền

Thạc để loại, vê sau được ông ngoại

Kiều Huyền Thạc là Trần thị tiếp

quản.

Hãng buôn dần lớn mạnh, thành lập

công ty, chỉ trong mấy năm ngắn

ngủi đã phát triển nhảy vọt.

Bốn mươi năm trước, ông cụ Kiều

đổ tiền đầu tư vào Trần thị, còn cho

con trai cả cưới con gái duy nhất

của Trần thị, cũng chính là mẹ của

Kiều Huyền Thạc – Trần Tĩnh.

Trân Tĩnh kết hôn mười năm, sinh

ba con trai, khi Kiều Huyền Thạc

được sáu tuổi, ông ngoại Trần thị

qua đời, doanh nghiệp liền do ông

cụ Kiều giúp đỡ quản lý, còn đổi tên

công ty thành Tập đoàn Kiều Thị,

mà người thừa kế là Trân Tĩnh đột

nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, phần

lớn cổ phần rơi vào tay ông cụ Kiều

theo thủ tục chính quy.

Đoạn lịch sử phát triển này của

công ty bị giấu nhẹm, thay vào đó là

một đoạn lịch sử khởi đầu giả tự

tạo.

“Thấy thế nào?” Hách Nguyệt nhìn

khuôn mặt âm u của Kiều Huyền

Thạc, có phần lo lắng.

Kiều Huyền Thạc để tư liệu lên bàn

trà, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Phần tài

liệu này có chính xác không?”

“Chính xác hai trăm phân trăm, có

được từ Cơ quan Tình báo cấp một

quốc gia.”

Kiều Huyền Thạc im lặng, nhẹ

nhàng nắm tay, rơi vào trâm tư.

Hách Nguyệt nghiêng người tới gần,

khuỷu tay chống lên đầu gối, căng

thẳng hỏi: “Biến mất hai mươi bốn

năm, mẹ chú vẫn không có tin gì

sao?”

Kiều Huyên Thạc chậm rãi nhắm

mắt lại, dựa vào ghế sô pha hít sâu

một hơi, trái tim phập phồng, đau

đến nỗi không từ ngữ nào diễn tả

được.

Huyệt Thái Dương của anh giật giật

đau đớn, không khỏi đưa tay xoa hai

đầu lông mày, giọng mệt mỏi:

“Không có.”

“Liệu chú có nghĩ bà ấy đã rời khỏi

cõi đời này rồi không?”

Kiều Huyền Thạc kiên nghị nói từng

chữ: “Sống phải thấy người, chết

^ứm

phải thấy mộ.

“Cần anh giúp gì không?”

“Tiếp tục tìm”

“Đương nhiên rồi…”

Hách Nguyệt vẫn luôn giúp Kiều

Huyền Thạc tìm mẹ anh, bao gôm

cả Tổng thống Bộ Dực Thành, có

thể nói bọn họ đã vận dụng sức

mạnh của cả quốc gia, song bao

năm như vậy vẫn không tìm được

mẹ anh.

Lúc này, điện thoại của Kiêu Huyền

Thạc vang lên.

Anh lấy di động ra từ túi quần.

A Lương gọi đến, anh lập tức đặt lên

tai nghe.

“Cậu Ba, két sắt văn phòng của cậu

bị trộm, mấy bản tài liệu vũ khí quan

trọng bị mất, kho vũ khí nhận được

văn kiện và chỉ lệnh, đã vận chuyển

số lượng lớn vũ khí hạng nặng, bây

giờ số vũ khí đó không rõ tung tích.”

Kiều Huyền Thạc đứng bật dậy, sắc

mặt biến đổi: “Ai làm?”

“Camera bị phá, tạm thời không thể

biết được là ai làm.”

“Sĩ quan phụ tá Liễu đâu?”

“Anh ta…” A Lương im lặng, nhỏ

giọng hỏi Tinh Thần vê hướng đi

của sĩ quan phụ tá Liễu bên kia điện

thoại, Tinh Thần trả lời anh ta xong,

anh ta liền vội nói: “Cậu Ba, bắt đầu

từ hôm qua sĩ quan phụ tá Liễu

không còn ở trong quân khu nữa,

bây giờ cũng không rõ tung tích.”

Kiêu Huyền Thạc lập tức cúp máy,

nhìn vê phía Hách Nguyệt: “Nguyệt,

bây giờ anh lập tức cho tôi lệnh tìm

kiếm Liễu Trung đi.”

Hách Nguyệt không hỏi nhiều, lập

tức đứng dậy đi đến bàn làm việc

ấn điện thoại, dặn dò thư ký.

Kiều Huyên Thạc nhanh chân đi về

phía cửa.

“Huyền Thạc, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sĩ quan phụ tá Liễu mất tích, két

sắt bị trộm, vũ khí bị chở đi phi

pháp, không rõ dấu vết.” Kiều Huyền

Thạc vừa nói vừa rời khỏi phòng

làm việc.

Hách Nguyệt vội cầm áo khoác,

đuổi theo.

Bạch Nhược Hy nhìn thấy Kiều

Huyền Thạc vội vàng đi ra, đứng

dậy, nghi hoặc nhìn vẻ mặt căng

thẳng của anh.

- Anh Ba, sao vậy?”

Kiều Huyên Thạc nắm tay Bạch

Nhược Hy, nói nhỏ: “Đi thôi, anh có

việc gấp đi trước, không trở vê nhà.”

“À.” Bạch Nhược Hy thấy vẻ mặt anh

rất căng, không dám hỏi nhiều, đi

theo bước chân gấp gáp của anh rời

khỏi tòa án.

Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hy

lên xe, Hách Nguyệt đuổi theo ngay

sau, khi xe khởi động, anh ta kéo

cửa sau ra, ngồi vào.

“Dẫn theo anh đi.”

Kiều Huyên Thạc nhìn Hách Nguyệt

phía sau qua kính chiếu hậu, hỏi:

“Anh rảnh lắm à?”

“Không rảnh, nhưng chuyện này có

vẻ rất nghiêm trọng, anh muốn

tham dự.”

Hách Nguyệt hiếm khi nghiêm túc.

Bạch Nhược Hy không hiểu gì, nhìn

Hách Nguyệt ngôi ghế sau, lại nhìn

Kiều Huyền Thạc.

Bầu không khí trong khoang xe trở

nên nghiêm trọng, vẻ mặt hai người

căng thẳng, sau khi im lặng mấy

giây, Kiều Huyên Thạc khởi động xe,

phóng đi.

Hội đường quốc gia Tịch.

Bạch Nhược Hy ngôi một mình

trong khu nghỉ ngơi ở sảnh, trên bàn

trà bày bánh mì lúa mạch và một

bình sữa bò ấm, cô cầm trong tay

miếng bánh mì đã cắn, chậm rãi

nhai nuốt.

Ngoài cửa sổ trời đã tối, kim đồng

hồ trên tường chỉ tám giờ năm phút.

Ở cửa liên tục có sĩ quan và cảnh

sát đi vào phòng họp, chỉ chốc lát

sau đã đi ra.

Tất cả mọi người đi ngang qua

trước mặt cô, nhưng không ai rảnh

liếc nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị

lạnh tanh, ra vào vội vàng gấp gáp.

Bạch Nhược Hy không biết gì, cũng

không dám hỏi gì.

Chỉ cảm thấy chuyện rất nghiêm

trọng, chắc là đã xảy ra chuyện lớn

gì rồi.

Đây đều là cơ mật quốc gia, cô

không dám hỏi nhiều, không dám

nghe nhiều, bèn ngồi yên, không

muốn khiến Kiều Huyên Thạc phân

tâm và bối rối.

Thời gian trôi qua từng giây từng

phút.

Bạch Nhược Hy cảm giác mình sắp

ngủ thiếp đi rồi.

Lúc này, cửa đại sảnh họp bị đẩy ra.

Kiều Huyền Thạc đi ra từ bên trong,

một đám cảnh sát sĩ quan chen

chúc phía sau anh, Bạch Nhược Hy

căng thẳng đứng lên, hai tay nắm

chặt để trước ngực, như học sinh

ngoan nghiêm túc.

Mỗi người trước mặt đều có quyên

cao chức trọng, đội hình mạnh như

vậy dọa cô đổ mồ hôi khắp người.

“Nhược Hy.” Kiều Huyền Thạc đi đến

bên cạnh cô, cúi đầu xuống nhỏ

giọng nói: “Anh bảo A Lương đưa

em về nhà.”

Bạch Nhược Hy ngước nhìn người

đàn ông uy nghiêm trước mắt, nói

nhỏ: “Anh Ba, em sẽ không làm ảnh

hưởng đến anh đâu.”

Bởi vì quá lo lắng, cho nên muốn ở

bên.

Cô biết như vậy là không lý trí,

không hợp lý, nhưng cô không cách

nào về nhà một mình lo lắng suông

được, cô sẽ suy nghĩ lung tung mất.

Kiêu Huyền Thạc nhìn đôi mắt chờ

đợi của cô, không đành lòng từ

chối, lập tức quay người ra lệnh cho

A Lương sau lưng: “Cậu hãy bảo vệ

tốt cho Nhược Hy.”

“Vâng.” A Lương đứng nghiêm đáp

lại.

Nói xong, Kiều Huyền Thạc vượt

qua Bạch Nhược Hy đi đến cửa, tất

cả mọi người lập tức đi theo.

Mà lần này, Kiều Huyền Thạc không

nắm tay cô, chỉ dặn A Lương bảo vệ

cô.

Cho dù như vậy, trong lòng Bạch

Nhược Hy vẫn ấm áp. Cô có thể

hiểu rõ Kiều Huyền Thạc không nên

quá quan tâm cô trong tình cảnh

này.

Chuyện quan trọng tâm cỡ quốc gia,

chỉ có thể đặt chuyện tình cảm

sang một bên.

Hoặc là như anh nói, ở bên ngoài

coi cô như em gái.

A Lương dẫn Bạch Nhược Hy đi

theo sau đại đội, ra đến quảng

trường, xe quân đội nối nhau liên

tiếp chí ít cũng phải mấy chục chiếc,

tất cả đều là quân nhân vũ trang

đang chờ lệnh.

Bạch Nhược Hy mới phát hiện, cô

không nên đi theo, tình huống này

không biết sẽ xảy ra nguy hiểm gì,

sợ sẽ gây thêm phiên phức.

“Cô Ba, mời lên xe.”

Giọng của A Lương truyền đến,

Bạch Nhược Hy run lên, tỉnh táo lại

nhìn về phía A Lương đã mở cửa xe,

lập tức sực tỉnh ngồi vào ghế sau

xe.

Bạch Nhược Hy và A Lương ởi theo

sau cùng đội xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.