Edit By San Su
Doãn Đạo từ từ áp chế biểu cảm trên mặt mình, đối mặt với Bạch Nhược Hy, dựa khuỷu tay vào lan can, tư thế ngả ngớn không kiềm chế được nhìn thẳng vào đôi mắt sạch sẽ của cô, nhưng trên mặt anh ta lại có mấy vết tím bầm trông rất buồn cười.
“Tôi không hiểu ý của cô là gì, tôi không có tổ chức nào cả, nhưng nếu cô muốn gia nhập công ty của tôi thì tôi rất hoan nghênh”
Bạch Nhược Hy mím môi suy nghĩ, híp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt cao thâm của anh ta không chớp mắt, dường như muốn tìm ra chút manh mối gì đó từ trong mắt anh ta.
Nhưng người đàn ông này ngụy trang quá giỏi, thậm chí còn làm bộ như không biết chuyện gì.
“Anh hiểu ý của tôi mà” Bạch Nhược Hy vẫn không chịu buông tay, tiếp tục dò hỏi.
Doãn Đạo cười lạnh lùng, lắc đầu.
“Không rõ, nói đơn giản một chút”
“Hiện giờ công ty của tôi vẫn còn khá nhỏ, nhưng thu nhập cũng khả quan. Đối với tổ chức của các anh thì đây là một chỗ rất tốt, hãy cho tôi gia nhập với”
“Cô nói cô thiếu tiền, vậy sao cô không đi tìm anh ba của cô?”
Bạch Nhược Hy sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh ta.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người anh, giống như sao trên trời sáng lập lòe lóa mắt.
Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, âm trầm lạnh lùng như băng giá, đen xì. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào cô và Doãn Đạo.
Trái tim Bạch Nhược Hy đột nhiên run lên, mà giờ phút này, Doãn Đạo lại tới gần sườn mặt cô, đang nhỏ giọng nói thầm.
Câu nói của Doãn Đạo lại như một hồi trống đập vào trái tim cô.
“Thật ra cô nên biết, người có thể đi lên con thuyền này đều là người nhà giàu và chủ xí nghiệp. Loại chủ xí nghiệp như cô và tôi được coi là người nghèo, cái loại tương đối thấp kém ấy. Tôi biết cô hiểu ý tôi là gì, không bằng đi hỏi một chút xem…”
Bạch Nhược Hy hít sâu, hai tròng mắt vẫn luôn đối diện với người đàn ông đang đứng trên boong tàu với mình, đôi môi hơi mấp máy, hỏi lại: “Tại sao anh lại biết nhiều như vậy?
Chuyện về bà Trinh, chuyện của anh ba, còn có…
Doãn Đạo lập tức ngất lời cô: “Tôi đoán hiện giờ cô đang muốn làm lành với chồng cũ của mình, nhưng một khi gương đã vỡ, có sửa lại thì cũng không còn là một mặt gương nguyên vẹn như trước nữa. Nhược Hy, cô nhìn người bên cạnh mình cho rõ đi, rồi mới nghĩ xem tương lai nên làm gì” Các bạn vào trang như trên hình để mình có động lực dịch các chương tiếp theo nhé. Cảm ơn các bạn.
Bạch Nhược Hy cảm thấy Doãn Đạo ngày càng đến gần mình, hơi thở đã thối đến lỗ tai cô, cô lập tức lùi về phía sau một bước. Sau đó làm cho ánh mắt lạnh như: băng của Kiều Huyền Thạc rời đi, nói với Doãn Đạo: “Hiện giờ tôi chỉ cảm thấy hứng thú với sự nghiệp của anh mà thôi”
Doãn Đạo cười nhạt, ánh mắt vừa cao thâm vừa xấu xa, nhướng mày với Bạch Nhược Hy: “Cô quên chúng ta đã có hợp tác từ trước rồi sao?”
“Anh biết tôi không nói đến công ty rồi mà”
Doãn Đạo lắc đầu: “Trừ tập đoàn Thịnh Vượng từng hợp tác với cô ra, tôi không còn sự nghiệp nào khác”
Nói xong anh ta lập tức quay người lại chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng vừa mới xoay người, ngước mắt nhìn lên người đàn ông đang đứng trên boong tàu, giây phút đó Doãn Đạo ngây ngẩn cả người.
Sau đó anh ta lộ ra vẻ mặt như cười như không, đôi mắt ngả ngớn, hoàn toàn khác biệt với đôi mắt lạnh như băng và nghiêm túc của người đàn ông kia.
Doãn Đạo cười khiêu khích, quay đầu lại nhìn Bạch Nhược Hy, hỏi: “Chồng cũ của cô đang đứng trên kia nhìn xuống đây, cô không sợ anh ta ghen sao?”
“Không sao, anh ấy không để ý đâu” Bạch Nhược Hy tự tin cười nói.
Doãn Đạo khit mũi, lấy ngón tay dụi chóp mũi, cười châm chọc nói: “Cả biển đều đầy mùi giấm chua, vậy mà cô còn nói anh ta không để ý à?”
Bạch Nhược Hy khẩn trương nhìn về phía Kiều Huyền Thạc đang ở trên lầu.
“Mặt anh đen thế, anh ghen.”
“Anh ba..” Sau khi Bạch Nhược Hy đến gần thì cẩn thận mở miệng. Cô rất sợ anh sẽ hiểu lầm mình, thái độ cực kỳ hèn mọn: “Vừa này em có mấy chuyện quan trọng phải nói với Doãn Đạo.”
Kiều Huyền Thạc vẫn nhìn cô mà không nói một lời, sắc mặt tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo.
“Anh giận em à?” Cô nói rồi đi tới trước mặt anh, cách anh chỉ hai centimet, ngẩng đầu lên nhìn anh Cơ thể của cô suýt chút nữa thì đã dán lên ngực anh.
Cô vừa mếu máo vừa làm nũng, hai tay không tự chủ được mà từ từ sờ lên cổ tay của anh, kéo tay anh ra khỏi túi quần, sau đó duỗi ngón tay ra đan tay vào tay anh.
Kiều Huyền Thạc rũ mắt xuống nhìn vào hình ảnh chỗ tay mình, nhìn hành động chủ động lấy lòng của cô, tâm trạng rầu rĩ chua xót lập tức bị quét sạch sẽ.
Kiều Huyền Thạc nhíu mày, cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đang cọ sát trong bàn tay to của anh, mềm mại như không có xương, cực kỳ thoải mái.
Trái tim anh nháy mắt đã ngập tràn hình ảnh làm nũng của cô, hoàn toàn không thể tức giận nổi Vừa ngọt ngào, vừa ấm áp.
Kiều Huyền Thạc thở dài một tiến mắt trở nên dịu dàng, vừa định nói gì đó, nhưng vừa hé môi ra, chưa kịp nói gì thì Bạch Nhược Hy đột nhiên nhón chân lên, chu môi hôn lên môi anh.
Thế nhưng đối với anh mà nói, người phụ nữ này quá lùn rồi. Dù Bạch Nhược Hy có kiểng chân lên vẫn không hôn được anh, mũi chân lại buông xuống.
Cô vẫn không nhụt chí, lại chu môi lên, nhẹ nhàng nhảy lên một cái hôn anh.
Nhưng lúc này cũng không chạm nổi đến cằm anh, cứ thế lãng phí hai lần cô chủ động muốn hôn anh.
Lần thứ ba, cô tiếp tục nhảy lên.
Người đàn ông kia vẫn không nhúc nhích, càng nhíu mày chặt hơn.
Bạch Nhược Hy sốt ruột, duỗi tay đỡ lên cánh tay của anh, ngửa đầu nhảy lên. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần…
”A a a… anh ba, sao anh đáng ghét thế”
Bạch Nhược Hy thẹn quá thành giận, vừa bối rối vừa bực tức đến nỗi chỉ muốn nổi giận.
Một lần cuối cùng, cô không nhảy nữa, trái tim đập nhanh, định chủ động hôn anh, lấy lòng anh, không ngờ lại bị xấu mặt như vậy, khiến khuôn mặt cô đỏ bừng.
Cô xấu hổ, thất vọng đến nỗi suýt thì òa khóc.
Nhưng cô vừa định buông tay từ bỏ, quay người rời đi thì Kiều Huyền Thạc đột nhiên ôm mặt cô, nâng mặt cô lên, khom lưng ngậm lấy đôi môi đỏ đã chu lên nhiều lần vẫn không hôn nổi anh kia.
Một giây kia, Bạch Nhược Hy ngẩn người, đôi tay không còn sức lực mà rũ xuống, trái tim lạnh lẽo lập tức lại ấm lên.
Nụ hôn của anh vừa dịu dàng lại cực kỳ nóng bỏng.
Dưới ánh nắng chói chang, cơ thể anh chăn hết ánh mặt trời cho cô.