Ánh nắng dần dần hiện ra, phía chân trời xuất hiện một ánh bình minh màu đỏ nhạt.
Trời biển đều được nhuộm thành màu mây đỏ.
Sương mù nhàn nhạt khiến biển rộng trở nên mông lung.
Du thuyền cũng chậm rãi ngừng lại, thong thả chạy giữa biển.
Kiều Huyền Thạc mở mắt ra nhìn trần nhà vài giây, rồi đột nhiên ngồi dậy, khẩn trương đi xuống sô pha, đi dép lê chạy vào phòng ngủ.
Hô hấp của anh trở nên dồn dập, đẩy cửa phòng ra đi vào, nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ say trên chiếc giường cực to, trái tìm anh cũng yên ổn lại.
Cô ngủ say giấc, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, hơi thở rất vững vàng.
Anh đứng thẳng lên, tay từ từ sờ lên Vĩnh Hãng trên ngực mình, rồi nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường, tâm trí anh rối loạn.
Năm đó anh không nên đưa hộp chứa Vĩnh Hãng cho cô, mà nên tự tay đeo cho cô, như vậy mới không bị Doãn Nhụy thừa cơ làm loạn.
Chỉ là một hành động sai lầm, lại khiến hai người mất quá nhiều thời gian.
Anh cúi đầu gỡ vòng cổ Vĩnh Hằng xuống, nắm nó trong tay. Anh nhìn Bạch Nhược Hy một lát, rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên anh phát hiện tốc độ của du thuyền có sự thay đổi, anh nhíu mày thật chặt, lập tức cất vòng cổ vào túi quần, quay người lao ra khỏi phòng.
Kiều Huyền Thạc đi vào phòng điều khiển, nhanh chóng đẩy cửa ra.
Mà khi anh mở cửa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi ngây ngẩn cả người. Hai người thuyền trưởng đang bị trói vào ghế dựa, vẫn không nhúc nhích mà nhìn bảng điều khiển. Trong khi đó Doãn Đạo đang nằm ngủ ở chiếc ghế bên cạnh.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Kiều Huyền Thạc đi vào, nhíu mày hỏi.
Hai thuyền trưởng nhìn về phía Kiều Huyền Thạc bằng ánh mắt xin giúp đỡ, khẩn trương không thôi: “Người đàn ông kia không cho chúng tôi đi theo tuyến đường trong kế hoạch, cưỡng ép chúng tôi phải tạm dừng thuyền, thay đổi theo đường hàng không”
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc tối sầm xuống, nhìn chăm chăm Doãn Đạo bằng ánh mắt nghi ngờ. Doãn Đạo đang ngủ say như chết, hoàn toàn không biết có người đi vào phòng.
“Đi theo đường hàng không thì sẽ đến đâu?”
“Phương Bắc”
“Còn mấy ngày nữa sẽ đến bờ?”
“Hai ngày”
Hiện giờ anh mới bắt được một đám hải †ặc bình thường, hoàn toàn không phải tổ chức Đại Bàng. Đi hướng Bắc sẽ có khả năng cao nhất gặp được tổ chức thần bí này.
Doãn Đạo ngăn cản tàu thuyền khiến anh không thể không nghi ngờ mục đích của anh ta.
Quả nhiên nửa giờ sau, Kiều Huyền Thạc đã nhìn thấy ở một nơi rất xa có mấy cái ca nô đang đi qua đi lại thông qua kính viễn vọng.
Là bọn họ.
Khóe miệng Kiều Huyền Thạc khẽ cong lên, nở một nụ cười như có như không, quay người lại nói với thuyền trưởng: “Phía trước có hải tặc đang đến gần, mau tăng tốc”
“Vâng” Thuyền trưởng hoảng sợ, bởi vì bọn họ từng bị hải tặc tấn công một lần nên lúc này cảm thấy rất bất an.
Lúc này Doãn Đạo cũng từ từ tỉnh lại, thử cử động người, phát hiện mình bị trói trên ghế nằm thì trợn tròn mắt. Anh ta giãy giụa lắc người, ngửa đầu nhìn về phía hai vị thuyền trưởng, rồi lại nhìn về phía Kiều Huyền Thạc đang đứng trên đài quan sát.
Đến bây giờ anh ta mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Các anh đang làm cái gì thế? Mau dừng lại… không được đi” Doãn Đạo tức giận rống lên.
Kiều Huyền Thạc buông kính viễn vọng xuống, xoay người đi về phía Doãn Đạo.
Doãn Đạo hít sâu một hơi, tức giận quát lên với Kiều Huyền Thạc: “Tôi nói cho anh biết, cách làm của anh quá ngu xuẩn rồi”
“Dừng lại giữa đại dương để bị nhiều thuyền hải tặc khác tấn công thuyền sao?”
Kiều Huyền Thạc cười lạnh, lạnh nhạt hỏi lại.
Doãn Đạo lập tức sửng sốt, dường như đã hiểu ý anh nói gì. Đại tiệc Michelin chỉ tổ chức năm năm một lần, chắc chắn sẽ khiến cho tất cả hải tặc phải thèm nhỏ dãi, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau.
Doãn Đạo căng thẳng khi đối diện với Kiều Huyền Thạc, trong lòng loạn nhịp, hoảng loạn sợ hãi hít sâu một cái.Chẳng lẽ Kiều Huyền Thạc đã nhìn ra điều gì sao?
Anh ta phát hiện ra mục đích của tổ chức rồi à?
Doãn Đạo trầm tư, vẻ mặt càng thêm u ám.
Kiều Huyền Thạc khẽ cong môi lên, để lộ nụ cười cao thâm khó đoán, chậm rãi đi ra cửa.
“Này, cởi trói cho tôi”
Kiều Huyền Thạc mặc kệ anh ta, mở cửa đi ra ngoài.
Doãn Đạo giãy giụa lung tung, không chịu nghe lời, tức giận hét to: “Ê, thả tôi ra trước đã, tôi muốn đi vệ sinh. Hôm qua uống nhiều rượu quá, bây giờ muốn đi tiểu”
“Các người điếc hết rồi à? Mau cởi trói cho tôi”
“Này.”
“Được thôi, không cởi trói cho tôi cũng được, cởi khóa quần giúp tôi cái, tôi muốn đi tiểu”
Thuyền trưởng vẫn làm như không thấy, coi như anh †a không tồn tại, không nhìn thấy cũng chẳng nhìn thấy.
Doãn Đạo nghẹn đến nỗi mặt đen xì, kẹp chặt đùi, nghiến răng nghiến lợi lườm hai vị thuyền trưởng.
Một ngày sau, du thuyền tiến vào vùng biển Tịch Quốc, chạy vào khu vực an toàn.
Kiều Huyền Thạc không gặp được tổ chức Đại Bàng, anh cũng đoán được đối phương sẽ không xuất hiện. Dù sao thì thân phận của anh cũng đã bị lộ, có anh ở đây, về cơ bản thì những người này sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cảnh sát biển ra đón, dẫn một đội hải tặc may mắn còn sống xuống.
Tuy phải trải qua một chuyện kinh hồn táng đảm, nhưng tâm trạng của các vị khách nhà giàu vẫn không bị ảnh hưởng, hưởng thụ cuộc sống một cách tận hứng, tận hưởng niềm vui bài bạc.
Có người thì táng gia bại sản, có người kín đáo đi về.
Bạch Nhược Hy được coi là một người thẳng lợi ra về.
Cô chỉ đánh cược một lần, cũng không mất nhiều thời gian đã thắng một nghìn không trăm năm mươi tỷ.
Trời trong nắng ấm, đi trên biển rộng đã thấy được những dãy núi liên miên trập trùng.
Trên boong tàu, Bạch Nhược Hy từ từ đi về phía Doãn Đạo, anh ta đang đứng ngắm cảnh biển một mình.
“Anh Dõan, trùng hợp quá” Sau khi Bạch Nhược Hy tới gần, vẫn mỉm cười như trước.
Doãn Đạo liếc Bạch Nhược Hy một chút, im lặng không nói gì, lắng lặng nhìn về phương xa. Du thuyền cũng càng ngày càng tiến gần bến tàu của Tịch Quốc.
Bạch Nhược Hy duỗi tay nắm lấy lan can tàu, im lặng một lát, mang tâm thế đánh cược một phen, nói chậm rãi: “Thật ra tôi cũng giống như anh, ghét những cái gọi là chính nghĩa giả. Làm một thương nhân, kiếm tiền mới là thứ quan trọng nhất, thành lập vương quốc sự nghiệp của mình mới là đúng đản.
Thế nhưng buôn bán giống như đánh bạc vậy, có thẳng có thua, hơn nữa nếu kéo dài thời gian sẽ thu hoạch được rất ít”
Doãn Đạo xoay người nhìn về phía cô, nhướng mày hỏi: “Thường ngày tôi có hẹn cô cũng không đi, giờ sắp đến Tịch Quốc rồi cô lại đột nhiên chạy tới nói với tôi mấy câu khó hiểu này là có ý gì?”
Bạch Nhược Hy híp đôi mắt lạnh lùng lại, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Dẫn tôi theo cùng kiếm tiền đi, tôi muốn gia nhập tổ chức của anh”
Sắc mặt Doãn Đạo lập tức tối sầm lại, ánh mắt trở nên sắc bén cẩn thận.