Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 157: Chương 157: Tay Súng




Màn đêm sâu hơn, lặng ngắt như tờ.

Lúc rạng sáng, hai chiếc xe quân

đội dừng ngoài cửa chính biệt thự

nhà họ Kiều giữa sườn núi.

Đèn đường mờ mờ chiếu vào chiếc

xe, kéo dài thành hai cái bóng đen.

Bạch Nhược Hy không biết vì sao xe

Kiều Huyền Thạc phía trước lại đến

nhà họ Kiều.

Bôn ba cả đêm nay, cô vừa mệt vừa

đói, mí mắt sắp không mở ra được

nữa.

Cô muốn ngủ trên xe một lát, nhưng

lại lo lắng sau khi ngủ không biết sẽ

xảy ra chuyện gì.

Chiếc xe phía trước không có bất cứ

động tĩnh gì, chỉ lắng lặng dừng

trước cửa nhà họ Kiều, Bạch Nhược

Hy cảm giác rất kỳ lạ, liếc nhìn nhà

họ Kiều xa hoa sang trọng, lại nhìn

chiếc xe không nhúc nhích phía

trước.

“A Lương, tại sao lại tới đây?” Bạch

Nhược Hy hiếu kì hỏi.

A Lương lắc đầu, cũng là không

hiểu mô tê gì: “Trong kế hoạch

không có chuyện này, tôi không biết

tại sao lại đến nhà họ Kiều nữa.

Bạch Nhược Hy mím môi, nhãn đôi

mày thanh tú, rất nghi hoặc.

Đợi một lúc, Bạch Nhược Hy lén

ngáp một cái, mí mắt rất nặng nề

như sắp sụp xuống, chớp mắt còn

có nước mắt chảy ra. Cô tựa lưng

vào ghế, mệt mỏi nói: “A Lương, tôi

muốn ngủ một lát, có chuyện gì anh

gọi tôi dậy được không?”

“Được.” A Lương trả lời.

Bạch Nhược Hy ngả lưng vào ghế,

nhắm mắt lại.

Trong bất giác, Bạch Nhược Hy

chìm vào giấc ngủ say.

Bởi vì không có lệnh lục soát, chỉ có

hoài nghị, thì không có cách nào

vào nhà họ Kiều điều tra được.

Kiều Huyên Thạc nghiêng đầu nhìn

nhà họ Kiều.

Đi ra từ nông thôn, Hách Nguyệt đã

ngủ trên xe.

Tinh Thần quay người nhìn Kiều

Huyền Thạc dồi dào tinh thân, nhỏ

giọng hỏi: “Cậu Ba, chúng ta có nên

đi vào soát không?”

Kiều Huyền Thạc cười nhạt, nặng nề

mở miệng: “Nhà họ Kiều chiếm diện

tích hơn mười nghìn mét vuông, cậu

muốn tìm kiếm như nào, tìm ở đâu

thì phù hợp?”

Tinh Thần lập tức á khẩu không trả

lời được, nghèo khó đã hạn chế trí

tưởng tượng của anh ta, chiếm diện

tích hơn mười nghìn mét vuông?

Bảo sao Kiều Huyền Thạc lại nghi

ngờ nơi này, nơi này hoàn toàn có

khả năng cất giấu vũ khí.

Chỉ dựa vào quan hệ giữa ông cụ và

Liễu Trung, rất có thể chuyện này

dính dáng đến nhà họ Kiều.

“Tiếp theo chúng ta nên làm gì

đây?” Tinh Thần khẩn trương hỏi.

“Liên lạc với bộ Giao Thông, bảo

bọn họ trích xuất tất cả video theo

dõi xung quanh nhà họ Kiều, xem

xem có chiếc xe nào khả nghi ra vào

nơi này không.”

“Vâng.’

“Âm thầm theo dõi mỗi người nhà

họ Kiều, nhất là ông nội tôi và quản

gia Lư.”

“Vâng.

“Mấy giờ rồi?”

“Một giờ ba mươi phút sáng.”

“Trở về đi.”

“Vâng…

Tinh Thần lập tức nổ máy xe, chậm

rãi đánh tay lái, chuẩn bị rời đi.

Mà lúc này, một chiếc xe quen

thuộc xuất hiện, khi đi ngang qua xe

Kiêu Huyền Thạc, Kiều Huyền Thạc

nhìn thấy một nam một nữ ngôi

trong xe qua cửa kính.

Người đàn ông là chú Hai anh Kiều

Nhất Hoắc, người phụ nữ lại là chị

dâu Cả anh Doãn Âm.

Bởi vì khoang xe hơi tối, hai người

kia không hề phát hiện ra Kiều

Huyền Thạc, chiếc xe sượt qua

người, chạy vào biệt thự nhà họ

Kiều.

Kiều Huyền Thạc nhíu chặt mày.

Lúc rạng sáng, Doãn Âm và chú Hai

anh cùng nhau trở về từ bên ngoài?

Đây là chuyện rất không bình

thường, khiến anh không thể không

hoài nghi người đàn ông mà Doãn

Âm ngoại tình chính là Kiều Nhất

Hoắc.

Ngay từ đầu Kiều Huyền Thạc đã

đoán được người đàn ông mà Doãn

Âm ngoại tình là người nhà họ Kiều,

nhưng anh không ngờ được rằng lại

là chú Hai anh.

Kiều Huyền Thạc vội dặn dò: “Tinh

Thần, sai người điều tra quan hệ

của Doãn Ẩm và chú Hai tôi.”

Tinh Thần nghi hoặc, nhưng không

dám hỏi, trực tiếp trả lời: ^Vâng.”

Trên đường về nhà.

A Lương và Tinh Thần đều lái xe,

một trước một sau chuẩn bị đưa vợ

chồng Kiều Huyền Thạc về nhà

trước, rôi chở Hách Nguyệt vê.

Xe về nhà phải đi qua một ngã tư,

bởi vì gặp đèn đỏ, hai xe song song

ngừng lại.

Rạng sáng rất yên tĩnh, xe trên

đường thưa thớt, không thấy bóng

dáng người đi đường.

Đột nhiên.

“Pằng!”

Một tiếng định tai nhức óc vang lên.

Xe Kiều Huyền Thạc rung lên, Hách

Nguyệt bị đánh thức, ánh mắt

hoảng sợ nhìn cửa kính.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều

sửng sốt.

Trên kính chống đạn của xe ghim

một viên đạn, suýt nữa đâm thủng

cửa kính bay vào đầu Kiều Huyền

Thạc.

Tiếng súng đó khiến sắc mặt mọi

người trong khoang xe thay đổi,

Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt nguy

hiểm, nhìn chằm chằm viên đạn kẹt

trong kính, lại liếc nhìn cảnh đường

phố bên ngoài cửa, không nói gì vài

giây đồng hồ.

“Vì sao lại có đạn bay tới? Hách

Nguyệt sốt ruột bất an hỏi.

Kiêu Huyên Thạc điềm tĩnh nhìn

viên đạn trên cửa kính, lạnh lùng

nói: “AK49, có sức mạnh mà ngay

cả kính chống đạn cũng chưa chắc

đã cản được.”

… Hách Nguyệt trợn tròn mắt.

Kiều Huyền Thạc không chút hoang

mang lấy súng ra khỏi người, kéo

nòng súng: “Sát thủ ngay gần đây,

liên quan đến trộm vũ khí của

chúng ta, mà còn bắn súng rất cừ.”

Tinh Thần vội lấy súng ra, căng

thẳng quan sát xung quanh, hơi thở

hỗn loạn căng thẳng: “Là súng

chúng ta bị trộm.”

“Tay súng ở ngay gần đây sao? Vậy

tôi không có súng phải làm sao

giờ?” Hách Nguyệt nhìn quanh qua

cửa kính.

Hai bên đường lớn là rừng cây,

không có cách nào phát hiện vị trí

của tay súng.

Mà trên chiếc xe khác, A Lương

cũng lặng lẽ câm súng, đề phòng.

Bạch Nhược Hy đang ngủ say, nghe

thấy tiếng súng đột nhiên tỉnh lại, A

Lương căng thẳng đến nỗi đổ mồ

hôi, trách nhiệm chăm sóc cho cô

Ba vô cùng trọng đại, đột nhiên

nghe thấy tiếng súng vang lên khiến

trong lòng anh ta không khỏi căng

thẳng.

Bạch Nhược Hy mơ màng dụi mắt,

thì thâm: “A Lương, tiếng gì vậy?”

A Lương nuốt một ngụm nước bọt,

nặn ra nụ cười cứng ngắc: “Không

có việc gì, xe đi ngang qua bên cạnh

nổ bánh xe mà thôi, cô Ba ngủ tiếp

đi, đến nhà tôi sẽ gọi cô dậy.”

Bạch Nhược Hy tin, quá mỏi mệt

cho nên dựa vào thành ghế, nhanh

chóng chìm vào giấc ngủ.

Đèn xanh sáng lên, xe tiếp tục lăn

bánh.

A Lương cũng giẫm chân ga, nhanh

chóng đi cùng chiếc xe phía trước.

Bọn họ ở ngoài sáng, đối phương ở

trong tối. Không biết đối phương có

bao nhiêu người mai phục, có bao

nhiêu vũ khí hạng nặng đang chĩa

vào bọn họ, Kiêu Huyền Thạc không

dám tùy tiện xuống xe.

Đèn xanh sáng lên, hai chiếc xe lập

tức khởi động, phóng đi như bay.

Trong rừng cây rậm rạp bên đường

lớn, một bóng đen chậm rãi đứng

lên, cả người ăn mặc vô cùng kín kẽ,

đeo khẩu trang, để lộ hai mắt âm

trâm, chăm chú nhìn hai chiếc xe rời

đi.

Anh ta bỏ súng dài trong tay vào

hộp, xếp gọn sau lưng rồi quay

người.

Bóng đen vừa đi vừa lấy điện thoại

ra gọi điện.

Điện thoại được kết nối, bóng đen

chửi ầm lên với Liễu Trung trong

điện thoại: “Đồ họ Liễu kia, mẹ nhà

mày, chẳng phải mày nói có thể

xuyên qua kính chống đạn sao? Thứ

đồ rởm này không bắn vỡ được

kính chống đạn, rốt cuộc mày mang

cho tao thứ cùi bắp gì vậy, rác rưởi,

vô dụng, nếu thứ này khiến tao bại

lộ, tao sẽ cho mày nếm thử sự lợi

hại của món đồ rởm này.”

“Làm cho tao khẩu súng lợi hại khác

đi, tao phải bắn nổ đầu Kiều Huyên

Thạc, còn hàng thì mày nghĩ cách

vận chuyển ra nước ngoài cho tao

đi.”

“Tạm thời không được, từng bến

cảng đã bị phong tỏa, hôm nay

thuyên vừa đến bến tàu đã bị kiểm

tra, may mắn hàng còn chưa lên,

nếu không tôi và anh không đỡ nổi

đâu. Bây giờ rất nhiều cảnh sát và

quân nhân đều đang tìm tôi rồi.”

“Đó là chuyện của mày.”

Người bên kia điện thoại giữ yên

lặng, bóng đen đi đến góc vắng bên

đường, lên một chiếc xe đã sớm

chuẩn bị xong, xe màu đen không

có biển số xe, ném điện thoại lên

ghế lái phụ, nổ máy xe nghênh

ngang rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.